Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Tư Vân Tà nhướng mày, dáng vẻ vẫn lười biếng như cũ, nâng lên một ngón tay, chọc chọc trán cô
“Còn rất mưu mẹo.”
- ------------------------
Màn đêm thực nhanh buông xuống.
Nhà cũ Tư gia đèn đuốc sáng trưng, Tư Vân Tà ngồi trên ghế ở phòng ăn, nhìn một bàn thức ăn tinh xảo, lại nhìn chiếc ghế không có người bên cạnh, mày nhíu lại.
Một bên Đường Nhất đúng lúc lên tiếng
“Đương gia, Tuyên tiểu thư nhắn lại không cần chờ cơm chiều.”
Mắt Tư Vân Tà tối lại, ý cười trên mặt phai nhạt.
Toàn bộ tư trạch lâm vào tĩnh lặng, yên tĩnh đến độ một con ruồi bay qua cũng nghe thấy được.
“Đi đâu?”
Đường Nhất do dự nửa ngày vẫn nói sự thật
“Nam Cung gia.”
- --------------------------------------
Cùng thời điểm, Tưởng Tiểu Liên trong tay cầm gói đồ, đứng trước cửa khách sạn Đại Vũ.
Đi vào chào hỏi với lễ tân xong liền đi vào thang máy, trực tiếp đi đến phòng 808.
Có lễ biết cô ta sẽ đến nên cửa phòng chỉ khép hờ không đóng chặt.
Tưởng Tiểu Liên cẩn thận đẩy cửa phòng ra, nhẹ nhàn đi vào, bên trong phòng một mảnh đen nhánh yên tĩnh.
Chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ mặt trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nhưng cũng chỉ có thể ẩn ẩn thấy rõ hình dáng thôi.
Vừa đi vào, cô ta cẩn thận nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người ở trong phòng, lại nghe thấy tiếng nước chảy ở trong phòng tắm, cô ta lắng lặng nhìn thoáng qua cửa phòng tắm, bất giác mặt liền đỏ lên.
Đại khái là hắn đang tắm.
Biết được như vậy, cô ta đi đến phòng khách, ngồi xuống sô pha dài trước mặt.
Tưởng Tiểu Liên cảm thấy chiếc đồng hồ rất quan trọng, nhất định phải giao tận tay cho hắn, hơn nữa còn muốn dặn dò hắn lần sau không nên bỏ quên.
Lại nhớ đến lời dặn dò của người đàn ông trong điện thoại khi sáng, cảm thấy vẫn là nên theo ý mình đi.
Cũng không biết đợi bao lâu, trong phòng tắm nước chảy từ vòi sen ngừng lại, đồng thời cạch một tiếng cửa phòng tắm mở ra, liền nhìn thấy một thân hình bước ra.
Nghe tiếng động cô ta càng khẩn trương, vội vàng đứng lên,
“Tiên sinh, tôi tới trả lại ngài chiếc đồng hồ.”
Lời nói hoảng loạn, nhu nhược vang vọng cả căn phòng tối.
Người đàn ông mặc áo tắm dài vừa bước ra khỏi phòng tắm bổng khự lại.
“Tiểu Liên, sao em lại ở đây”
Giọng nói hơi khàn vang kinh ngạc lên, bên trong không che dấu được sự vui mừng.
Như không cảm thấy điểu gì bất thường, Tưởng Tiểu Liên đầu cuối thấp, đỏ mặt đi đến trước mặt người đàn ông mặc áo tắm màu trắng, khẩn trương lập lại lời nói
“Tiên sinh, đây là đồng hồ ngài bỏ quên.”