Mau Xuyên Hệ Thống: Vai Ác Boss, Làm Càn Liêu

Ám Dạ Boss Chậm Một Chút 35


trước sau


Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Tại một ngôi biệt thự màu trắng ở vùng ngoại ô, một chiếc Ferrari màu đen xuất hiện trước cổng lớn biệt thự, đèn xe chiếu sáng cả một khu vực chầm chậm chạy vào biệt thự.

Nam Cung Vũ toàn thân tây trang màu đen được cắt may tinh xảo, từ trên xe bước xuống, đi về phía cửa chính của biệt thự.

Đi vào biệt thự, cả người hắn thần sắc mệt mỏi thả người xuống sô pha ở phòng khách.

Bởi vì phía trước Nam Cung gia đang ngấm ngầm chiếm hạ Tuyên gia, bên này vì việc Tuyên Vân Chi đột nhiên xuất hiện trong hôn lễ của hắn làm rối tình hình, chưa tính trong công ty mấy lão già luôn chướng mắt hắn tìm đủ mọi cách chèn ép.

Khiến hắn mấy ngày nay không thể nào chợp mắt.

Mấy ngày bận rộn, thật vất vả mới có một cơ hội nghỉ ngơi.


Hăn cũng nên đi tìm Tiểu Liên về, từ ngày đính hôn đó trở về Tưởng Tiểu Liên tức giận cùng với hắn náo loạn một hồi, sau đó liền dọn ra khỏi biệt thự.

Hắn biết Tiểu Liên trong thời gian này chịu nhiều uất ức, hết thẩy đều do ả tiện nhân Tuyên Vân Chi.

Nghĩ đến Tuyên Vân Chi, trong mắt Nam Cung Vũ nhanh chóng hiện lên hung ác.

Tự lần thấy ả đến giờ, Nam Cung Vũ đối Tuyên Vân Chi càng ngày càng hận, vì sao lúc đó không trực tiếp giết chết cô ta mà lại đưa cô ta vào chợ đen.

Nữ nhân này ….

Tựa như rất khác lúc trước, nhưng hắn không tìm ra được điểm nào khác.

Đôi lúc hắn thấy được hận ý ngập tràng trong mắt cô, như thể cảnh cáo hắn phải chuẩn bị trước tinh thần đối kháng quyết liệt.

Thế cho nên hắn nghĩ rằng ả sẽ ra tay đối phó Nam Cung gia, mục tiêu chắc chắn sẽ là các xí nghiệp nhỏ trực thuộc, kết quả đến bây giờ vẫn không có chuyển biến gì.

Nhưng nhìn đi nhìn lại trên tay Tuyên Vân Chi còn gì, nếu có cũng chỉ là tờ hôn ước kia thôi.

Cứ cho là trên tay cô ta còn giấy hôn ước đi, nhưng qua ba ngày sau thì nó sẽ trở thành tờ giấy rác.

Nam Cung Vũ khẽ cười một tiếng, không thèm để ý đến chuyện này nữa, với tay lấy ly trà trên bàn.

Tuyên Vân Chi, để tôi xem cô có bản lĩnh gì.


Đột nhiên cả phòng khách một mảnh đen nhánh, Nam Cung Vũ cảnh giác
“Ai?!”
Giọng nói rơi xuống, liền thấy trên bức tường màu trắng xuất hiện một ánh đèn, không lâu sau hình ảnh bắt đầu rỏ nét, xuất hiện hai thân hình trần truồng quấn quýt lấy nhau, từng tiếng rên rỉ triền miên vang vọng.

“Băng, Băng Hàn, chúng ta không thể như vậy, ngô.”
Âm thanh yếu kém bất lực vang lên,
“Tiểu

Liên, em là của anh, của anh!!”
Đi theo với âm thanh thô thiển đó là cảnh xuân cung đồ đặc sắc, từng tiếng rên nhu hòa, thân hình quen thuộc, nhìn những hình ảnh trên khiến Nam Cung Vũ cảm thấy da mặt nóng rát.

Hắn một quyền nện trên sô pha, khuôn mặt xanh mét âm trầm.

Người con gái xuất hiện trong đoạn video kia, không phải Tưởng Tiểu Liên thì là ai?
Lồng ngực không ngừng phập phòng, lửa giận xông lên tới tận não, không thể tưởng được hắn bị đội nón xanh, mà người đội cho hắn lại là người mới cùng hắn đính hôn vào tuần trước, hắn bực bội còn có chuyện gì vũ nhục hơn chuyện này?
Bên cạnh Tuyên Vân Chi không tiếng động ngồi ngay ngắn trên sô pha, nhàn nhã rót cho mình ly trà thông thả nhâm nhi, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn một dãy chữ màu đỏ trước mắt.

Chỉ số may mắn của Nam Cung Vũ: 71, 70, 69, 68, 67, …… cô nhìn một chuỗi số đang từ từ đi xuống, càng nhìn càng cao hứng cho đến khi chỉ số dừng lại ở, cô nhịn không được cười thành tiếng.


“Nam Cung Vũ, vị hôn thê mới của anh, quả nhiên là người gặp người thích.”
Cạch, đèn phòng khách chợt sáng lên, Nam Cung Vũ nhìn người phụ nữ dám công khai, ngang nhiên ngồi trên ghế sô pha, trong mắt lửa giận trùng trùng, hung ác nhìn cô.

“Cô vào bằng cách nào?”
Đại khái vì được giáo dục trong một gia tộc lớn nên Nam Cung Vũ điều chỉnh tâm trang rất nhanh, nếu không phải mặt hắn xanh mét, chỉ nghe thanh âm thì Nam Cung Vũ cũng không khác gì lúc trước.

Tuyên Vân Chi trên mặt ý cười gia tăng
“Nam Cung tiên sinh còn tâm tình quản việc khác?”
Nam Cung Vũ nghe cô lời nói ẩn ý trào phúng, bàn tay nắm chặt từng bước tới gần Tuyên Vân Chi, thân hình cao lớn tỏa ra khí lạnh áp bức.

Đôi mắt nheo lại gắt gao nhìn chằm chằm cô
“Tôi đã cảnh cáo cô không nên đến trước mặt tôi nếu không sẽ nhận hậu quả, chính cô tự bước chân vào đây thì đừng tưởng có thể rời khỏi.”
- --------------------oOo----------------------.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện