- Dịch Quân, ngươi nghĩ thế nào mà lại có thể dẫn một đứa bé đi theo chúng ta vậy? Thậm chí nó còn không có khả năng tự bảo vệ bản thân.- Hắc Tử vừa lau đao vừa chỉ chỉ mũi chân về phía chiếc xe đối diện.
Dịch Quân ngậm một điếu thuốc trong miệng, theo tầm mắt của Hắc Tử, ánh mắt hắn ám chút khói trầm:
- Em ấy có thể tự bảo vệ bản thân, nếu không ta sẽ chịu hoàn toàn trách nghiệm với em ấy.
- Này này, ta cũng đâu phải là bảo ngươi vất lại nó đâu, đừng có tỏ vẻ như chuẩn bị đánh chết ta không bằng.
Dịch Quân liếc qua bộ dạng giả vờ như oán thê bị chồng ruồng bỏ của Hắc Tử, khóe miệng khẽ giật, hắn đứng dậy, không vào trong xe mà ở bên ngoài cởi giày, cởi quần áo ngoài bị dính máu tang thi. Đến khi chỉ còn mặc một chiếc quần dài và áo phông bó sát người màu xanh thẫm, hắn mới dừng lại, ôm súng đi vào trong xe.
Hắc Tử bên ngoài âm thầm lau máu mũi, khẩu vị thực nặng, đứa bé kia có lẽ còn đang tuổi vị thành niên đi, Dịch Quân đây là thích mấy đứa trẻ chưa lớn sau.
Quả thực là oan uổng cho Dịch Quân, hắn hoàn toàn không có chút suy nghĩ xấu xa nào, đơn thuần cảm thấy một đứa trẻ như Tiếu Mạn Sinh nếu ở một mình thời điểm bị tang thi tấn công sẽ vô cùng nguy hiểm, vẫn là nên ở gần hắn thì tốt hơn.
Cánh cửa xe bật mở, Tiếu Mạn Sinh đang không ngừng khuếch đại tinh thần lực ra xung quanh liền cảm nhận được, hai mắt nhắm lại, co người vào sâu trong góc, dùng chăn che kín cả mặt. Dịch Quân nhìn bộ dạng khi ngủ mà vẫn căng thẳng đề phòng của cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Mạt thế đến, đứa trẻ này đã làm thế nào mà sống sót được tại nơi này cơ chứ.
Nhẹ tay nhẹ chân kéo chiếc chăn che trên mặt Tiếu Mạn Sinh xuống, Dịch Quân nằm xuống bên cạnh, cách cô một khoảng, giữa hai người ngăn cách bởi khẩu súng của hắn.
WTF...
Trong lòng Tiếu Mạn Sinh cuồn cuộn sóng trào. Cái tên thần kinh này nằm sát như vậy, cô còn dám ngủ sao? Duỗi người quay lại nhìn Dịch Quân, cô giật giật khóe mắt, đẩy hắn một cái:
- Này...
Căn bản giọng của Tiếu Mạn Sinh đã đủ non, lúc nhỏ nhẹ gọi Dịch Quân như vậy, hoàn toàn khiến tim hắn như muốn nhũn ra.
- Có chuyện gì? Không ngủ được?- Dịch Quân không mở mắt nhưng vẫn đáp lời cô.
- Ngày mai ta sẽ rời đi.
-... Đi?
Tiếu Mạn Sinh bĩu môi, không đi chẳng lẽ còn ở đây cùng ngươi?
Tiếu Mạn Sinh thật ra rất thích cái con người này, hắn ta đối với cô thật sự rất tốt, năng lực xuất chúng, quả thực đi theo hắn không sợ không có thịt ăn. Chỉ là, tiền đề của việc trên phải được tạo dựng từ việc, hắn ta không phải là nhân vật thuộc cốt truyện! Không những vậy, Dịch Quân vừa vặn không sai lệch là nam chính giữa một hàng nam sủng của nữ chính.
Nữ chính là cái dạng gì? Nữ hiệp đến từ thời cổ đại, giết người không chớp mắt, tâm ngoan thủ lạt, sau này thống nhất toàn bộ các khu căn cứ, trở thành nữ vương đứng trên đỉnh cao của nhân loại. Còn nam chính là khái niệm gì? Chính là loại có thể giữa một rừng hoa mỗi loài mỗi vẻ, nổi bật trong mắt của nữ vương để được người để ý, quả thực là kì tài trăm năm khó gặp cũng chẳng phải ngoa.
- Ngươi không đi khu an toàn cùng bọn ta sao?- Dịch Quân có chút mất mát hỏi.- Căn cứ Thanh Long là một trong bốn căn cứ lớn nhất, ngươi đến đó có lẽ sẽ an toàn hơn.
Rồi đến lúc bị nữ chính gọt đầu lúc nào không hay nữa. Phải biết, đây là H văn, H văn hàng thật giá thật! Ngoại trừ nữ chính ra, toàn bộ nữ nhân xuất hiện qua đều không có kết cục tốt đâu.
- Ngươi...
- Dịch Quân, bên ngoài có người đến.- Hắc Tử thực không đúng lúc mà ngắt lời.
Dịch Quân nghiêng đầu nhìn Tiếu Mạn Sinh, hé miệng định nói gì đó, cuối cùng vẫn là thở dài, dặn dò cô:
- Ngồi yên trong đây, đợi ta, lát nữa chúng ta phải cẩn thận nói chuyện lại một lần nữa.
Tiếu Mạn Sinh không dám ở gần Dịch Quân mà thả ra tinh thần lực, sợ động phải cái vòng sáng nhân vật chính gì đó mà bị phát hiện. Dịch Quân vừa đi, cô lập tức phát động tinh thần lực, bao trùm trong phạm vi 1 km xung quanh. Tiếu Mạn Sinh khép hờ mắt, dựa lưng vào cạnh xe, "nhìn" toàn bộ bên ngoài. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một cái ngay cả tim cô cũng muôn rơi ra ngoài. Bên ngoài kia, khuôn mặt bừng bừng xuân sắc đang liếc mắt đưa tình với Dịch Quân kia, không ai khác ngoài vị nữ chính hào quang vạn trượng, người người e sợ_Diêu Man.
Thì ra nam chính đã cùng với nữ chính thông đồng với nhau ngay từ đầu chứ không phải là giữa truyện sao? Tiếu Mạn Sinh sợ hãi thật sự, hiện tại bản thân đang ngồi trong xe của nam chính, vừa nãy hắn còn đưa áo khoác mới của bản thân cho cô mặc, đồ ăn cũng cho cô. Tiếu Mạn Sinh cảm thấy đầu óc quay cuồng, tương lai phía trước mù mịt đến không tưởng, dường như còn thấp thoáng thấy bóng dáng nữ chính mài dao xoèn xoẹt nở nụ cười thâm trầm với mình.
Sau ót Tiếu Mạn Sinh chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, phải làm sao bây giờ.
Chạy!
Tiếu Mạn Sinh chỉ nghĩ được duy nhất một biện pháp này, cô cởi ra áo khoác ngoài của Dịch Quân, gấp gọn gàng xếp bên cạnh gối, cầu mong hắn ta