Tiếu Mạn Sinh bị một tát của Dương Viễn tát tỉnh. Cô bật dậy, đến một ánh mắt cũng lười bố thí cho Dương Viễn, chạy vèo vào trong phòng tắm. Cô run rẩy đưa tay lên sờ sờ ngực một cái, phát hiện ra cup D không còn mới thở phào nhẹ nhõm. Là mơ, mơ thôi.
Một giấc mộng xuân không có tiết tháo!
Tiếu Mạn Sinh vã nước lên mặt giảm nhiệt, trong lòng thầm nghĩ, từ khi nào mà bản thân lại không có mặt mũi như vậy. Dương Viễn trong lòng nhẩm đếm đến ba, không thấy cửa nhà vệ sinh mở liền thẳng thừng tông cửa xông vào, ôm Tiếu Mạn Sinh quăng ra cửa, ngang ngược hất cằm:
- Chuẩn bị đồ, phải về trường rồi.
Tiếu Mạn Sinh không ngờ mình ngủ một giấc mà bất giác đã đến tối muộn, vội vội vàng vàng thu xếp lại tâm tình, thảo nào Dương Viễn lại lên cơn điên, hắn ta phật ý một cái là lại bắt đầu ngứa tay muốn đánh người mà. Cô mau chóng quên đi cái loại giấc mơ đáng sợ vừa rồi, khi ngồi lên xe còn vui vẻ mà ngắm cảnh xung quanh. Nhưng bỗng dưng một cuộc điện thoại gọi đến. Sắc mặt Tiếu Mạn Sinh giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha giết mẹ, nhìn chằm chằm hai chữ "Liên Túy" trên màn hình, cô có cảm giác mãnh liệt rằng bản thân mà nhận cuộc gọi này thì chắc chắn sẽ không có chuyện tốt. Người bên kia vẫn kiên nhẫn chờ đợi, một cuộc hai cuộc... Nhận hay không nhận.
Tiếu Mạn Sinh đang đắn đo, Dương Viễn đã cáu gắt quay sang:
- Ai gọi thì nghe máy đi. Ồn ào quá.
Cô không dám phân vân tiếp nữa, vội bấm nút nghe. Khuôn mặt Liên Túy lập tức hiện ra. Hắn im lặng nhìn Tiếu Mạn Sinh, không có ý mở miệng, ánh mắt quỷ dị khôn lường. Tiếu Mạn Sinh chẳng hiểu sao có chút chột dạ, lắp bắp hỏi:
- Sao... Sao vậy? Ngươi có chuyện gì?
- Ta vừa nằm mơ.
Ha ha.
Tiếu Mạn Sinh quả quyết cúp máy, suy sụp che mặt. Sắc đỏ lại bao phủ, lan đến cả lỗ tai. Đù đù đù, hắn đây là ngẫu nhiên gặp ác mộng nên muốn tâm sự thôi đúng không? Chỉ đơn giản là như vậy thôi chứ?!!
***
Sáng ngày hôm sau có một tiết học, Tiếu Mạn Sinh dù không muốn gặp Liên Túy vẫn phải đến lớp. Cô không dám ngồi lung tung, sợ Liên Túy lại lên cơn làm ra cái gì đáng sợ. Cân nhắc một chút, Tiếu Mạn Sinh lựa chọn ngồi ngay bàn đầu. Trước mặt giáo viên, cô cũng không tin Liên Túy dám làm bậy.
Nhưng mà, Tiếu Mạn Sinh lại quên mất, tiết này do chủ nhiệm của lớp dạy. Mà chủ nhiệm, mẹ nó cũng không bình thường chẳng khác gì nam chính, còn là người có truyền thống gia đình lâu đời làm nhân vật phản diện. Trích Tinh Vân nở nụ cười thuần khiết như xưa, chẳng nhìn ra được dưới nụ cười đó có thâm ý gì, ngoại trừ ánh mắt trong suốt như thủy tinh vẫn linh động mà nhìn chằm chằm Tiếu Mạn Sinh. Hắn vừa giảng xong liền như đã mong đợi từ lâu, chỉ thẳng tay về phía Tiếu Mạn Sinh:
- Mời bạn học này lên làm mẫu thực hành vậy.
Tiếu Mạn Sinh chỉ cảm thấy như thể có mấy đạo ánh mắt xoẹt xoẹt quét ngang lưng mình, giống