Tiếu Mạn Sinh trêu chọc xong Trích Tinh Vân, vui vẻ mà kết thúc tiết học. Chỉ là không hiểu sao người cô cứ cảm thấy gai gai giống như bị kim châm. Tiếu Mạn Sinh co người, ôm lấy hai vai, vừa đi đến tầng dưới liền thấy Yến Luân đang ngồi xổm dưới gốc cây chơi game. Nhác thấy bóng Tiếu Mạn Sinh, Yến mỹ nữ dùng bộ dạng lả lơi vẫy khách, kêu cô ngồi cạnh mình. Hai người quen thuộc lại ngồi xổm dưới dãy phòng học nói chuyện.
- Bảo bối, hôm nay có tên còn muốn túm ta lại đánh cơ.
Khoa chiến đấu vẫn luôn bạo lực như vậy, Tiếu Mạn Sinh không lấy làm lạ.
- Ta nghe nói hiện tại trùng tộc đang náo loạn, tất cả người của năm hai, năm ba và năm tư đều phải chuẩn bị tinh thần ra chiến trường rồi.
Từ trước đến nay, trùng tộc chưa bao giờ hết bạo động, luôn luôn nhăm nhe để chiếm cứ lãnh thổ của loài người. Mấy năm nay, trùng tộc càng thêm hung ác, khu vực rìa ngoài đã sớm không giữ nổi. Tiếu Mạn Sinh cũng không quên, nam chính có thời điểm năm 10 tuổi bị lừa vất vào nơi hỗn loạn rìa của lãnh thổ loài người, bị một đám trùng tộc bao vây, cuối cùng giết một đường máu đi ra, còn có hơi sức lột da kẻ đã lừa mình, sau cùng nhận chức tướng quân của người cha vừa bất hạnh qua đời nữa. 10 tuổi. Là 10 tuổi đấy. 10 tuổi cô vẫn còn đang ngẩn người nghĩ xem mai ăn gì, người ta đã giết địch nhận chức tướng quân từ cha rồi.
Yến Luân vuốt tóc, ánh mắt nhìn thẳng hơi ánh lên ý cười, bỗng dưng lại nghiêm túc nói:
- Ta sắp phải ra chiến trường rồi.
Tiếu Mạn Sinh đồng dạng phóng mắt nhìn ra xa, trầm mặc hai giây, sau đó cô quả quyết đánh thẳng vào vấn đề:
- Ngươi biết điều khiển cơ giáp không?
- Ha... Ha...
Biết.
Mới là lạ!
Bây giờ mà vất Yến Luân ra ngoài chiến trường, cô sẽ vinh dự thành người hi sinh đầu tiên làm cống phẩm hiến tế đấy.
- Yo, hai mỹ nữ, lại gặp nhau rồi.- Sau lưng bỗng vang lên tiếng kêu hài hước.
Tiếu Mạn Sinh và Yến Luân nhìn sang bên cạnh, Đường Túc đã ngồi xổm xuống bên cạnh Yến Luân, bộ dạng như sói đói nhìn thấy dê con:
- Mỹ nữ, có muốn cùng ta vui vẻ một đêm không?
Yến Luân bị bỡn cợt, không hề tức giận, bày ra vẻ phong tình vạn chủng. Cô giống như không xương dựa vào người Đường Túc, ngón tay lướt qua lồng ngực hắn, rất táo bạo mà đặt lên bộ vị quan trọng đang cương cứng kia. Lòng bàn tay nhẹ nhàng ma sát. Yến Luân trầm giọng hỏi:
- Vui vẻ một đêm ư?
Cái tiết học mị thuật gì gì đó của Trích Tinh Vân còn chẳng bằng một phần mười hành động của Yến Luân. Đến cả người trợn mắt bên cạnh là Tiếu Mạn Sinh còn cảm thấy rạo rực chứ đừng nói Đường Túc.
Đúng lúc này, Yến Luân bỗng đổi sắc mặt. Cô nở nụ cười ác liệt, bàn tay dùng lực, bóp một cái.
- Liền xem ngươi còn vui vẻ được nữa không.
Bạn học nam A, B đứng phía xa không tự chủ được khép chặt chân, quyết đoán lùi lại rời xa nơi này. Đường Túc là nạn nhân muốn chạy cũng không chạy được, sắc mặt thoáng cái trắng bệch.
Yến Luân một bên dùng khăn lau tay, một bên phỉ nhổ:
- Cẩu nam nhân.
Tiếu Mạn Sinh: "..."
Yến