Nam Hà Triển có cảm giác như mình đang bị hút vào một cái đầm lầy sâu không thấy đáy. Đầu óc hắn vẫn còn mơ hồ chưa rõ, những cảm quan đều như bị phong bế hoàn toàn.
Lâu dần, phía trước vốn là một màu đen bỗng có một luồng sáng chói lòa.
Hắn trong vô thức đã đi theo ánh sáng đó. Cảm giác ấm áp như đắm mình trong nắng chiều khiến cho cả người hắn thư thái đến từng lỗ chân lông đều dãn ra.
***
Trong phòng ngủ của Tiếu Mạn Sinh ngăn cách hoàn toàn với cảnh mưa gió bão bùng bên ngoài. Ngọn nến cạnh tường tự bừng sáng, lò hương dưỡng thần mà cô chẳng bao giờ dùng bỗng tản ra làn hương trầm dịu nhẹ.
Màn che không gió tự bay lên, phảng phất như có bóng người đang ngồi cạnh giường. Một đôi giày màu đen thêu chỉ bạc được đặt cạnh đôi giày của Tiếu Mạn Sinh ở dưới giường. Mái tóc dài buông xõa xuống đất kéo dài đến trên giường, từng sợi tóc mảnh như tơ thỉnh thoảng còn khẽ động đậy như một sinh vật sông.
Tiếu Mạn Sinh ngủ rất trầm, thường sẽ chẳng bao giờ cảm nhận được xung quanh. Nhưng hôm nay cô có thể nhìn thấy được. Tinh thần lực của cô dồi dào một cách bất thường, từng sự việc phi tự nhiên vừa rồi đều không thoát được sự chú ý của cô, chỉ là toàn thân đều không thoát được trạng thái say ngủ.
Tấm da và quần áo của Kỳ Tuyết ở trên người cô bị gạt sang một bên. Tiếu Mạn Sinh có cảm giác một thân hình mềm mại nằm đè lên trên người mình. Mùi trầm hương bị át bởi một mùi hương khác gay mũi hơn, tanh nồng giống như mùi máu.
Người đó đưa tay, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt cô, từng tấc da thịt đều không bỏ sót. Bàn tay mềm mại, ấm áp, lướt qua hàng mi khép chặt, xuống sống mũi, đôi môi. Tiếu Mạn Sinh nếu như không phải không cử động được thì cô nhất định sẽ rùng mình bởi động tác lớn mật của người kia. Cô càng cố gắng dùng tinh thần lực muốn nhìn rõ khuôn mặt hắn thì ngũ quan của hắn càng thêm mờ nhạt, không nhận ra được là ai.
Hắn chạm đến đôi môi của cô, không nặng không nhẹ vuốt ve, bụng ngón tay có vết chai cọ lên môi cô cảm giác thô ráp khác hẳn với sự mềm mại như không xương vừa nãy.
Tiếng than nhẹ phiêu lãng vào trong không khí vang lên:
- Rốt cuộc ta phải làm thế nào đây.
Nói xong, một thứ ẩm ướt ấm nóng đã chạm vào môi cô. Lúc đầu giống như thăm dò mà mút mát, dùng đầu lưỡi họa theo viền môi của Tiếu Mạn Sinh. Động tác của hắn rất ôn nhu, giống như đang nâng niu trân bảo. Nếu như sự áp đảo của Dịch Quân hay Liên Túy hoàn toàn khiến Tiếu Mạn Sinh không thể trở tay thì loại ôn nhu