Làm tình với người chết là cảm giác thế nào?
Tiếu Mạn Sinh vừa trải nghiệm tức khắc vừa rồi đây.
Cảm giác người mình đã hủy thi diệt tích rồi bỗng dưng xuất hiện trước mắt, còn đang đè trên người mình nữa.
Nam Khinh Vũ nhìn thấy Tiếu Mạn Sinh bỗng dưng mở bừng mắt, cả người thoáng chốc cứng ngắc.
Hắn luống cuống từ trên người cô bò xuống, ngồi yên vị bên mép giường.
- Ừm...- Tiếu Mạn Sinh đảo mắt, trong lòng thầm tính khả năng bây giờ bản thân ngất đi coi như chưa thấy gì thì liệu nam chính có biến mất không.
Nam chính hiện tại so ra khác với hình ảnh trước kia nhiều. Hắn trước kia rõ ràng là một thiếu niên anh tuấn, khí khái bất phàm, mày kiếm mắt ưng, là một trang nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất. Chỉ là bây giờ nhìn lại, Nam Khinh Vũ chẳng còn bá khí ngút trời như thế nữa, đổi lại mang theo chút u ám, làn da của hắn rất trắng, gần như trắng bệch như tờ giấy, đôi môi lại mang sắc đỏ tươi. Trong đôi mắt của hắn, mị sắc lưu chuyển câu hồn người, vừa diêm dúa lại lẳng lơ đến lạ. Một loại khí chất âm nhu lạ lẫm xuất hiện, đem nam chính hào quang tỏa sáng trở nên trần tục không tả nổi.
Tiếu Mạn Sinh có chút tiếc than. Vốn là người đường công danh mở rộng, lại gặp đúng lúc cô xuyên đến làm gì, bây giờ thành bộ dạng này.
- Sư... Sư muội, thật, thật xin lỗi, khiến muội tỉnh giấc rồi.- Nam Khinh Vũ ngồi cạnh mép giường, xấu hổ đan hai tay vào nhau, nói không thành lời.
Tiếu Mạn Sinh nhìn Nam Khinh Vũ, cô lập tức chồm dậy, dùng tốc độ nhanh nhất nắm lấy cổ hắn, ấn xuống giường.
- Ngươi đáng lẽ đã chết rồi.
Nam Khinh Vũ đáng lẽ đã phải chết từ ngay lúc cô xuyên đến đây. Lúc đầu Tiếu Mạn Sinh còn hoang mang vì sự xuất hiện của hắn nhưng cẩn thận nghĩ lại, Nam Khinh Vũ bị cô giết chết không thể chết hơn được nữa, làm sao có thể xuất hiện ở đây. Dù có là nam chính đi nữa, hắn lấy cái hào quang gì để có thể cải tử hoàn sinh? Cho dù có là tu chân giới đi chăng nữa, đã chết là chết, đừng mơ mà sống lại lần nữa.
Bàn tay đang siết chặt cổ Nam Khinh Vũ càng nặng thêm, Tiếu Mạn Sinh lạnh mặt nhìn người bên dưới. Nam Khinh Vũ biểu hiện chẳng hề giống như đang bị bóp cổ, ngoại trừ sắc mặt vẫn trắng xanh ra, hắn dịu dàng mà nhìn Tiếu Mạn Sinh. Giọng nói vì bị đè nặng yết hầu mà phát ra có chút khó nhọc:
- Sư muội. Bỏ ra đi...
Hắn không nói thì thôi, vừa nói, ánh mắt Tiếu Mạn Sinh càng hung tàn. Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng. Ngón tay dùng lực mạnh hơn, chỉ nghe "rắc" một tiếng, cổ của Nam Khinh Vũ đã bị bẻ gãy.
Ánh sáng trong mắt hắn vụt tắt, cả người giống như một con rối gỗ nằm rũ trên giường.
Tiếu Mạn Sinh