Hoa Thần trước mắt đã không còn là bức tượng đá xám xịt nữa, giống như một lần lột xác, lấy được da thịt máu xương. Từng đợt sấm sét đánh xuống, tàn phá da thịt nàng, còn đánh đến mức nàng không còn mảnh vải che thân.
Tiếu Mạn Sinh chẳng hề ngại ngùng khi thấy một người đang trần truồng trước mặt, huống chỉ người này còn bê bết máu và da thịt cháy sém. Thứ thu hút cô nhiều nhất chính là phía ngực trái của nàng.
Trống rỗng.
Ngươi nghĩ rằng, đá thì có tim không?
Có chứ.
Tiếu Mạn Sinh cảm thấy hòn đá mà mình vẫn nghĩ là đá sưởi trong tay càng thêm nóng rực. Cô nhìn nó, lại nhìn Tần Minh Tu, nuốt nước bọt.
Tần Minh Tu đưa mắt nhìn cô, đường nét khuôn mặt rõ ràng đến mức Tiếu Mạn Sinh có thể phác họa ra từng đường cong của lông mi. Hắn cứ đứng đó chịu đừng từng tia sét đánh vào người. Tiếu Mạn Sinh chẳng hiểu trong lòng tại sao lại sinh ra cảm giác đau lòng, giống như thấy một người trao cả trái tim cho cô, sau đó đi vào chỗ chết. Cơn đau từ trong lòng lan tỏa ra toàn thân, như một cái rễ cây bám sâu vào trong cơ thể, thao túng tâm trí cô.
Tiếu Mạn Sinh nhanh chóng nhận ra có điều kì lạ, cô dùng toàn lực để bản thân mình tỉnh táo, tinh thần lực như một tấm lưới mỏng bao trùm lấy cô. Trong lòng như có hai luồng lý trí tranh đấu với nhau, bào mòn từng chút một ý chí kiên định của cô.
Có một giọng nói nhẹ nhàng cứ như có ai đó mơn trớn bên tai, dịu dàng gọi cô tiến lên phía trước, bảo vệ người đàn ông đang chịu hình phạt thống khổ phía trước.
Sau đó...
Tiếu Mạn Sinh thẳng thừng ném viên đá trong tay đi.
Cái gì vậy, hắn là đang độ kiếp phi thăng chứ không phải ra đường té ngã mà bảo cô đến an ủi hắn, khác nào dâng mạng lên cho thiên lôi đánh đâu.
Mặc dù khi biết hắn dùng tim của mình làm đá sưởi cho cô, Tiếu Mạn Sinh cảm động lắm, cô còn đang rơm rớm nước mắt đây, hoặc có thể là do tia điện làm nước mắt sinh lí tràn ra. Nhưng mà tất cả không phủ nhận được một điều là, hắn để cô ôm một trái tim ngủ suốt cả đêm. Một trái tim, có nhiệt độ, thiếu điều đập nhẹ mấy cái thể hiện sức sống của bản thân nữa thôi!
Tiếu Mạn Sinh tự cấu tay của mình một cái, cứ nghĩ cái tay này vừa cầm viên đá ấm áp kia, cô không cần cánh tay này nữa.
Vừa ném viên đá kia đi, cái suy nghĩ kì quái muốn tiếp cận Tiếu Mạn Sinh lập tức biến nhất. Cô nghĩ rằng cái mạng của mình cuối cùng cũng giữ được. Chỉ tiếc Tần Minh Tu e rằng không cứu được rồi. Thiên lôi không phải thứ để đùa, chịu bảy bảy bốn chín kiếp đã đủ khiến người sống chết rồi, vậy mà lần này còn là chín chín tám mốt. Liệu hắn có bị đánh đến mức không tìm được đường sang thế giới khác nữa hay không.
Tiếu Mạn Sinh kéo váy ngồi xổm trên nền tuyết, một tay chống cằm nhìn Tần Minh Tu, người vẫn luôn nhìn chằm chằm cô không rời một giây. Ánh mắt hai người chạm nhau, Tần Minh Tu dịu dàng cười, đặt