Vân Di khó nhọc nâng mí nặng trĩu lên, con ngươi đảo một vòng, mọi thứ đều mờ nhạt lúc sau mới rõ dần dần lấy lại tiêu cự. Ngó thấy khung cảnh căn phòng lạ lẫm chẳng hề có một chút quen thuộc nào, cô cũng không còn hơi sức đoán nơi đây là đâu.
Đầu cô giờ phút này đau như búa bổ, choáng váng giống người say rượu. Cả người đều vô lực không thể tự ngồi dậy được, các cơ trên thân thể đều bị căng cứng, mỏi nhức vô cùng.
" Chào mừng kí chủ đã trở lại, cô thấy trong người như thế nào ?" Tiểu Hắc thoắt cái đã xuất hiện, chàng quản gia tuấn tú rất nghiêm túc đứng cạnh giường cô đang nằm, đánh giá qua tình hình hiện tại của Vân Di. Nhưng thật sự trong lòng đã sớm cười đến chảy nước mắt. Nhìn kìa! Kí chủ bị băng bó không gì mấy xác ướp Ai Cập. Không! Phải thê thảm hơn mới đúng.
" Cậu nhìn tôi có ổn không? Hử ?" Vân Di khịt khịt mũi, rất không hài lòng với vẻ mặt Tiểu Hắc bây giờ. Này nhé con mèo ngốc! Đừng tưởng nhà ngươi nghĩ gì mà lão nương không biết.
Vân Di rất muốn nói thêm mấy câu châm chọc, nhưng cổ họng cô khô khốc, mấy lời nói lại vừa rồi rất khó khăn mới có thể nói ra được, thực sự rất không thể phát nên câu. Vân Di hít phải ngụm khí lạnh, nhăn mày mà ho sặc sụa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
CMN!
Giờ thật sự lão nương và con gà chết trôi không khác nhau là mấy. Đợi lão nương khỏi, nhất định sẽ ăn thịt chết bé mèo không ngoan ngoãn kia!
" Kí chủ đừng quá kích động. Tôi sẽ lập tức phục hồi vết thương và chữa trị cho cô " Tiểu Hắc cười khan " ha ha " hai tiếng, tránh ánh mắt dao găm của Vân Di đang ném lia lịa vào mặt mình.
Nới lỏng chiếc cà vạt ở cổ, Tiểu Hắc nuốt nước bọt, dáng vẻ soái ca vừa mới xuất hiện được mấy phút liền biến mất, thay vào đấy là thân hình nhỏ bé của tiểu shota quản gia khả ái và dễ thương. Không biết có phải Vân Di hoa mắt hay nhìn nhầm không nhưng hình như cô thấy có cái đuôi nhỏ đang ve vẩy đằng sau lưng Tiểu Hắc.
" Biết điều đấy " Vân Di gật gù, khen ngợi con mèo nhỏ biết điều, thực muốn nhéo cái má trắng mềm kia quá đi.
Tiểu Hắc "...(ಥ﹏ಥ)..." kí chủ, tôi có thể không biết điều sao? Đồ kí chủ biến thái, chắc chắn là sở thích của cô là rất thích bắt nạt tôi...
" Kí chủ, lần này kế hoạch của cô thành công ngoài mong đợi. Nhiệm vụ chính của cô đã xong, giờ chỉ còn mỗi nhiệm vụ phụ tuyến thôi " Tiểu Hắc sau một hồi chữa trị cho Vân Di bằng phần mềm hệ thống, thấy cô có thể di chuyển được như bình thường, mặt Tiểu Hắc mới bớt đi phần nào sự âu lo, nó lí nhí nói " Kí chủ... tôi đã rất lo cho cô ".
Vân Di xoay qua xoay xoay lại khớp vai, tháo từng lớp băng bó trên người xuống, nghe vậy liền bật cười, yêu thích mà nhéo cái má trắng mềm " Bé cưng lo gì chứ. Không phải tôi đã nói là không sao mà !".
" Hơn nữa, kế hoạch đã rất thành công đấy thôi " Vân Di tùy ý phẩy phẩy tay, duỗi tay tóm lấy bé shota đang xụ mặt xuống vào trong lòng, cô thích thú sờ soạng khắp người cục cưng nhỏ. Ư ư ư! Bé cưng vẫn không bao giờ làm cô hết yêu thích.
Tiểu Hắc "...(ಠ ∩ಠ).." ai có thể giúp tôi kéo kí chủ biến thái cuồng shotacon ra khỏi đây với. Tôi không quen vị kí chủ không biết xấu hổ này.
Mặc dù nói với Tiểu Hắc như thế nhưng quả thực lần này Vân Di phải công nhận mình quá mạo hiểm khi đã thử đánh một canh bạc lớn đến thế. Bản thân cô cũng xác định nếu không thành công, Vân Di sẽ từ bỏ và nhận thất bại trở về hệ thống để nhận phạt...
Cô bắt đầu lên kế hoạch chi tiết, Vân Di đã tỉ mỉ vẽ ra từng bước chuẩn bị mọi thứ.
Cô nhờ Tiểu Hắc, rằng bất cứ khi nào Tần Mặc tiêm thuốc đẩy lùi virus vào cơ thể cô hãy rút hết sạch, để thân thể sẽ không tiếp nhận hỗ trợ