Trên trán Vân Di xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, mày đẹp nhăn lại, cô khẽ cắn cắn cánh môi hồng, miệng càu nhàu bực bội, đôi mắt mở to nhìn chăm chăm vào màn hình không rời, bàn tay vẫn linh hoạt lướt nhanh trên bàn phím. Cứ vậy trong căn phòng rộng chỉ vang toàn lên tiếng gõ bàn bàn phím nho nhỏ mà đều đặn của cô tạo ra.
" Mẹ nó Tần Mặc, sao anh có thể rảnh rỗi đến mức cài mặt khẩu ngay lối vào phòng thí nghiệm của mình vậy cơ chứ !" Vân Di không kìm nổi tức giận mà nói thành tiếng.
Hừ! Hại chết lão nương phá khóa từ nãy giờ, nhìn không khác gì kẻ ăn trộm.
Nếu cô bây giờ mà còn là zombie, nhất định sẽ cho một cước phá cửa xông vào đỡ mất công ngồi hack phần mềm thế này. Chậc! Tiếc rằng... Trên đời không có từ " nếu như "...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kí chủ đại nhân à! Thì đúng là cô đang đi trộm đồ người ta mà!
Tiểu Hắc chẹp miệng, lắc đầu nguây nguẩy khi lén đọc được suy nghĩ của kí chủ nhà mình nhưng ngoài mặt vẫn toe toét cười, không ngừng ngớt miệng cổ vũ " Cố lên kí chủ, bên trong phòng thí nghiệm chứa thuốc giải virus Tần Mặc chế tạo ra để dành cho cô, chỉ cần kí chủ lấy được gửi cho viện nghiên cứu cô sẽ xong được nhiệm vụ phụ tuyến ".
" Đừng nháo! Trẫm vẫn đang cố gắng. Xong phi vụ này nàng nhất định phải đền bù tinh thần cho trẫm. Cục cưng nhỏ~ ".
Tiểu Hắc " ...(༎ຶ⌑༎ຶ)... ".
Tiểu Hắc nghe xong, rất biết thời mà lui xuống, nước mắt nước mũi lòng dòng, cắn môi ủy khuất, thâm tâm xác định thời gian tới sẽ thân tàn ma dại.
Kí chủ! Tha cho tôi được không? Lần nào được kí chủ " thị tẩm " tôi cũng phải " ốm " mất mấy ngày...
Sau một lúc lần mò, Vẫn Di rốt cuộc cũng có thể mỉm cười đắc ý, cô ngạo mạn mà đẩy cánh cửa mà bước vào.
" Đúng không hổ danh là kí chủ " mèo nhỏ Tiểu Hắc bay vòng vòng phía trên, cười " hì hì " nịnh nọt nói. Cảm giác giống một kẻ chân chó thực thụ.
Tiểu Hắc "..."