Đứng trước khung cảnh phía trước, làm tôi thỏa mãn không ít. Thế giới này sau một khoảng thời gian nhỏ đã thay đổi thật rồi, không còn vẻ ô uế như trước, nó trở nên nguyên sơ và hoang dã hơn, như thể quay về thời đầu hoàng kim khi mới khai sinh ra thế giới.
Tất cả đều khiến tôi không khỏi xúc động mà nổi hết một lớp da gà, tận hưởng bức tranh ấy thêm một lúc lâu rồi mới mãn nguyện mà kéo vài người mà mình làm cho bất tỉnh rời đi.
Niềm vui đấy chỉ là phần nhỏ, hiện tại đang có một thú vui mới tao nhã hơn, đang chờ đợi tôi về.
Bỗng chốc hình ảnh tàn tạ của chú chó nhỏ hiện lên trong đầu, làm tôi không tự chủ mà khóe miệng giương cao, bước chân nhanh hơn một bước.
Vân Di... tôi mang đồ ăn ngon về cho cô rồi đây...
Tôi còn nhớ...
Sau khi tiêm virus, chiêm ngưỡng cảnh ăn thịt người đầy hung hãn của cô ta rồi nhìn cách cô ta điên cuồng vồ lấy những người đang chạy loạn, tôi không khỏi hài lòng gật gù mấy cái.
Xem cô kìa, Vân Di! Nhìn cô thật hư hỏng và hoang dại, trông biểu cảm cô bây giờ sinh động thật đấy nhưng... tôi vẫn muốn cảm nhận nhiều hơn... nhiều hơn nữa.
Cái cảm giác mặt cô méo mó dần đi khi nhận thức quay trở lại. Biểu cảm tội lỗi, hoảng sợ, giày vò, tức giận, bất lực vì mình đã không làm được gì, hận không tự tay giết chết kẻ đã gây cho mình như thế này.
Tiếp đến rồi lại dằn vặt tranh đấu giữa việc bị chi phối bởi bản năng ham muốn ăn thịt người hay chống lại nó mà nghe theo lí trí. Cô sẽ nhớ lại từng chút... từng chút một, những việc mà cô đã làm...
Vân Di, tôi muốn nhìn thấy nó, cực kì muốn nhìn thấy...
Vì thế Vân Di à! Tôi nhất định sẽ không cho cô chạy thoát đâu, hãy để tôi cho cô cảm nhận nỗi đau thấm dần vào cơ thể cô từng chút, từng chút một!
Sẽ rất thú vị đấy...
Tôi đã chế tạo một lọ thuốc giải tạm thời với liều lượng đánh tan virus trông một khoảng thời gian ngắn, đủ để cô ta có thể lấy được nhận thức của mình.
Nghĩ về khoảng thời gian vui vẻ phía trước không khỏi làm tôi cao hứng...
Từ khi được tôi đưa về viện nghiên cứu, cô ta lúc mới đầu lấy lại nhận thức, nhớ lại những gì mình đã làm, không ngoài dự liệu của tôi, cô gào thét như một kẻ điên, khóc lóc không ngừng, còn một mực đòi tự tử.
Cô nghĩ tôi để cho cô chết sớm một cách dễ dàng vậy à?
Tôi nên nói là cô ngu ngốc hay quá đần độn đây.
Nhưng dần dần khoảng thời gian sau trở đi, có lẽ cô ta nhận thức được vị trí của mình nên hết sức nghe lời mặc dù trông giống cam chịu phó mặc cho số phận thì đúng hơn.
Tôi nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng, biểu cảm xuất sắc hợp ý tôi lắm, Vân Di à~
... Hửm?
Hôm nay có vẻ con cún nhỏ của tôi không ngoan cho lắm. Cô ta dám hất đi khay cơm mà tôi chuẩn bị cho cô ta, ngang nhiên phản kháng, gan cô ta cũng lớn quá đấy nhỉ?
Vân Di... cô quên rằng cái giá mà chống đối lại tôi là rất đắt sao?
Nhưng được thôi... do đó là lần đầu mới vi phạm, tôi sẽ miễn cưỡng tha cho cô, thưởng cho cô một món quà nho nhỏ, để cô có thể khắc sâu vào trong tâm trí mình ấn tượng không bao giờ quên ...
Liếc cô ta đang cật lực giãy giụa khi tôi tiêm lượng virus vào người, trong lòng tôi bỗng dâng lên một khoái cảm phấn khích không nói thành lời...
Ngoan nào... đợi tôi một chút, tôi sẽ cho cô một chút gia vị để cô có thể thưởng bữa ăn ngon trọn vẹn hơn.
Cô cũng bị bỏ đói cả ngày hôm qua rồi, nên giờ đói lắm đúng không?
Đúng rồi, đúng rồi đấy! Mau tiến nhanh lại đây đi, thức ăn ngon phía này đang đợi cô này.
Vân Di! Cô biết không?
Để kiếm được đồ ăn ngon còn tươi sống, Tần Mặc tôi đã không quản vất vả, lặn lội mãi, mất bao công sức tìm kiếm một con người hoàn hảo nhất để làm phần quà cho cô đấy...
Nhanh ăn hết đi! Đừng phụ công của tôi đấy! Tôi sẽ rất đau lòng.
Hơn hết, vẻ mặt háu đói của cô luôn lắm tôi cảm thấy yêu thích không thôi. Đúng là gương mặt làm cho người ta không bao giờ có thể chán ghét được.
Sao cô không ăn? Người tôi bắt cho cô rất tốt mà, lẽ nào không hợp khẩu vị của cô hay do liều lượng tăng virus của tôi còn quá ít?
Thôi không sao, cô hãy tạm chấp nhận, nhất định bữa ăn sau tôi sẽ kiếm một món ăn ngon hơn cho cô. Còn bây giờ tôi sẽ giúp cô " sơ chế " thức ăn...
Nhìn cách cô đánh mất đi bản tính, bỗng hóa thành con thú hoang mà nhanh chóng vồ rồi ăn thịt " con mồi nhỏ " làm tôi khỏi cảm động, mùi vị thịt người cũng không đến nỗi tệ đúng không nào, Vân Di?...
Vân Di, tôi cho cô lấy lại chút ý thức, cô tự nghĩ mình là thông minh, dám lên mặt dạy tôi?
... Sự cô đơn sao?
Hờ! Nhảm nhí.
Tôi cho cô hay, việc cô lén điều tra về thân phận của tôi, tôi còn chưa muốn đả động đến, nay lại tính tạo phản?
Đúng là tính cách của cô thật sự bần tiện giống hệt bà ta, bên ngoài tỏ vẻ cao thượng, thánh mẫu những vốn dĩ tâm can bên trong đã sớm mục nát đến thối rữa lúc nào không hay. Thật khiến người ta kinh tởm...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô... khóc?
Vân Di, thôi nào! Xung quanh đây đều không có khán giả, việc gì cô phải khóc lóc như thế. Lúc trước chẳng phải cô kiên cường lắm sao? Cô mỗi lúc bị tôi bắt ép, cưỡng chế ăn thịt người, đều lặng lẽ rơi nước mắt rồi cắn răng chịu đựng, xong tiếp đến liếc ánh mắt đầy thù hằn chĩa thẳng vào tôi đấy sao.
Cớ sao giờ cô còn ra vẻ mặt thương tâm, chưa kể bày đặt dạy dỗ tôi như mình là bậc hiền nhân. Vân Di! Diễn khổ tâm như thế, cho ai xem...
Tôi á?
Ha ha... Vân Di, cô làm tôi không nín cười được rồi đây này.
Chậc! Chia buồn với cô, tôi lại không thể đau lòng nổi mới tiếc chứ!...
Vân Di tôi biết là cô rất muốn chết, nhưng cô tưởng tôi lại dễ dàng cho cô chết vậy à?
Nhầm rồi, có món đồ chơi giết thời gian thế này, ai lại muốn phá hỏng nó, phải nghịch đến khi không chơi được nữa, lúc đấy vứt đi cho đám háu đói ngoài kia xử lí hết mới không uổng công cô có mặt trên cuộc đời.
Lúc đấy tôi cực kì thích khi nghĩ đến cái nhìn thân thể của cô bị ăn hết sạch, không còn sót nổi mẩu xương nhỏ, mới đẹp làm sao!
Aydzaa! Tiếc rằng cảnh đẹp đấy... cô lại chẳng thể chứng kiến nổi... Ha ha.
Ơ! Nhưng mà này... vô lí thật, tôi lại vô thức bị lời nói của cô ta làm phiền nho nhỏ vào trong trí não. Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, từ từ xâm nhập lẻn lỏi.
Lẽ nào... cô ta nói đúng. Bản thân tôi... thật sự có một chút gì đó... cô đơn?
Hừ! Khó chịu thật đấy. Tôi ghét phải suy tính mấy vấn đề ngu ngốc này.
...Tôi cứ có cảm giác hơi lạ, hình như là... Trong lúc mơ hồ, tôi cảm nhận được sự xuất hiện của nhân cách thứ nhất.
... Hay là do tôi tưởng tượng cũng nên. Nói thế nào đi chăng nữa đã hơn bao nhiêu năm trôi qua rồi, cậu ta cũng không có lí do nào để xuất hiện cả.
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua như thường lệ. Dạo gần đây tôi đang tính thí nghiệm ra một loại dung dịch mới, có thể nâng tầm não bộ. Bực mỗi cái là mấy người tôi bắt về đều không đáp ứng lượng thể chất cũng như gen đáp ứng yêu cầu của tôi.
Hừm! Đúng là tức chết đi được.
Bây giờ để kiếm được mấy kẻ làm thí nghiệm rất khó, không còn dễ dàng như hồi trước. Từ lúc virus phát tán, quanh đây chỗ nào cũng có mấy con zombie lởn vởn, vì sợ bị lây nhiễm hoặc mất mạng, lũ người sống sót tránh ra ngoài như tránh tà. Đám người ấy hệt như những con chuột hôi hám, lẩn trốn rất nhanh trong vùng tối, khiến cho Tần Mặc tôi không ít lần nhọc tâm mà truy tìm.
Tôi ngó cái xác chết mình vừa thí nghiệm không còn nhìn ra hình người nữa, nghĩ đến việc phải dọn dẹp, cả người đều cảm thấy thật lười biếng.
Bất chợt, cái nhìn bâng quơ của tôi dừng lên kẻ đang vô công rồi nghề đang bị nhốt trong sắt, nghịch ngợm mấy thứ linh tinh.
A! Đúng rồi! Sao không cho cô ta dọn dẹp mấy thứ này nhỉ?
Vân Di! Cô nên cảm thấy biết ơn về những tôi đang đã làm cho cô.
Nghĩ xong xuôi làm tôi không khỏi cảm thấy thoải mái ra hẳn, mày đang cau lại duỗi ra không ít.
Chà! Tự dưng hôm nay cao hứng lại muốn ra ngoài hít thở khí trời tự nhiên quá...
Tôi dẫn cô ta đi ra ngoài cùng, thấy cô ta thích thú liên tục ngắm nhìn xung quanh với vẻ mặt hớn hở, vui mừng, bước qua rồi lại bước lại. Làm tôi không kìm được mà nghĩ...
Thật đáng yêu~
Con cún nhỏ của tôi có khác, thật biết đường đi khám phá vạn vật xung quanh, chắc đang suy nghĩ làm sao để tìm cách thoát khỏi tay tôi sớm nhất có thể.
Quả nhiên là dễ thương hết mức, hỏi sao tôi là không yêu thích món đồ chơi này cho được. Chắc chắn sẽ có trò để nghịch, một thứ thú vị để giết thời gian~
Hỏi tôi tại sao lại để cho cô ta có thể biết đường đi lối lại à?
Ha ha... Cũng đơn giản thôi! Tôi thích cái cảm giác nhìn con mồi của mình nghĩ rằng chắc chắn nắm được bước đi của tôi, cảm tưởng nắm chặt được đường thắng trong tay và...
Bùm! Ngạc nhiên chưa?
Tất cả mọi cố gắng đều bị tôi bóp nát trong phút cuối, nhìn con mồi thẫn thờ, bất lực ngó mọi thứ mình cất công chuẩn bị đều tan thành mây khói, ánh mắt đang sáng rực kia bỗng vụt tắt không còn chút hy vọng gì, chết dần chết mòn, nhanh chóng bị bóng tối bao trùm nuốt chửng... Chứng kiến cảnh tuyệt vọng ấy thật khiến cho tôi đạt được khoái cảm sung sướng mãnh liệt nhất, cái đấy đúng là thứ tuyệt vời, cảm giác của kẻ đi săn đang ngắm con mồi dãy dụa trong đau đớn...
Hà! Để ý mới thấy thời tiết buổi chiều hoàng hôn dường như có phần đẹp hơn thường ngày, khiến tôi không khỏi phấn khích run lên mấy lần, vui vẻ mà kéo chú cún đáng yêu hướng về phía siêu thị không xa mà đi...
Cái siêu thị nhỏ này là trong một lần tôi đi lấy mẫu thí nghiệm vô tình tìm ra được. Xem qua nơi này cũng không đến mức tệ, đồ dùng và một vài thứ khác cần thiết đều có đủ cả. Vì vậy tôi quyết định sẽ lấy nơi này làm nơi cung cấp đồ dùng...
Liếc cô ta khệ nệ bê từng đống đồ mà tôi đưa, khiến tôi có chút buồn cười. Con nhà tiểu thư đài các có khác, sống quen trong cảnh nhung lụa, giờ bị chịu khổ một chút đã cau có mặt mày không chịu nổi.
Chẹp! Không biết nếu cô ta bị vứt sống ở mấy nơi nguy hiểm chắc sống không quá được nửa ngày. Đúng là thứ chỉ để làm cảnh...
Tôi... liếc thân hình nhỏ bé của cô ta đang che cho tôi, tầm nhìn của Vân Di dáo dác nhìn xung quanh. Miệng thì liên tục nhắc đến con zombie nào đó, rồi còn tìm cách lấy mọi vật quanh đấy như cố che lại sự xuất hiện của tôi.
Vân Di! Cô muốn bày trò gì mới?
Nếu tôi không nhầm thì loại zombie mà cô ta nói đến chắc hẳn là con zombie mà máy tính của tôi đã thông báo. Thật ra, lúc bước vào dữ liệu phân tích quanh khu vực này của máy tính chủ đã gửi dữ liệu cho tôi, thông tin là ở chỗ này mới xuất hiện một con virus khá hay ho.
Định là lúc về sẽ lấy xác nó làm vật phẩm. Không ngờ rằng kẻ vô dụng như cô ta mà cũng có thể đánh hơi phát hiện ra được sự hiện diện của con zombie này.
Nhìn cô ta sốt sắng như thế, làm tôi thật muốn xem cô ta dở trò gì tiếp theo.
Cũng chẳng để bọn tôi chờ lâu, trong nháy mắt con zombie kia đã xuất hiện
... Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy gương mặt bình thản, chẳng có nửa điểm sợ hãi của cô ta. Trông Vân Di hoàn toàn không bận tâm trước vẻ ngoài gớm ghiếc của con zombie mà chỉ một mực quanh sang lo âu cho tôi... Gương mặt này chắc chắn là lần đầu tiên mà tôi bắt gặp được.
Đáng lẽ ra gặp tình cảnh này, cô ta nhất định sẽ khóc thét lên xong rồi trốn thật kĩ vào góc nào đó mà không dám ra chứ, đấy mới là mới là kẻ ích kỉ mà tôi biết. Còn giờ... thật lạ lẫm!
Hừ! Cô ta dám giật đi dây xích cổ mà tôi đích thân đeo lên cho cô ta. Vân Di! Cô càng ngày càng khẳng định mình có thực lực, dám trực tiếp bỏ trốn cơ đấy.
Giỏi! Giỏi lắm! Tôi xem cô chạy thoát kiểu gì. Nên nhớ kĩ điều này, cô có chạy đằng trời thì tôi nhất định sẽ mang cô về. Cho dù cô còn lại bộ xương khô...
Hình như... Vân Di không có ý định chạy trốn. Thậm chí cô ta còn lao lên phía trước, cố gắng để thu hút sự chú ý của con zombie kéo đến khu vực khác. Để làm gì?
Sao thế nhỉ? Đáng lẽ cô ta nên làm đúng như những gì tôi suy nghĩ... cô ta nên nhân cơ hội này bỏ trốn mới phải. Việc gì phải liều lĩnh vậy. Vô lý! Hết sức phi lí!
Nhìn kìa! Vân Di, cô đang bị zombie làm cho bị thương đấy, đã thấy mình làm điều vô dụng chưa? Đúng ra cô nên bỏ trốn mới là hợp lí nhất. Chứ không phải để zombie vờn qua vờn lại như mèo vờn chuột thế kia... Xem ra kẻ ngốc vẫn mãi là kẻ ngu ngốc mà thôi.
... Tôi không nhịn nổi tặc lưỡi mấy cái, ngán ngẩm mà lắc đầu. Con người thì đã đành, đằng này cả mấy con zombie mà tôi tạo nên cũng tính tạo phản là thế nào?
Muốn ăn thịt tôi? Nào! Đến đây, tôi ngóng chờ~
.... Vân... Di, cô làm quái gì vậy? Ai cần cô đưa thân mình đến cứu tôi, cô nghĩ là người hùng chắc? Hay nghĩ ai cũng thuộc loại vô dụng như cô, không bảo vệ nổi bản thân.
Ngừng việc nhìn tôi với ánh mắt lo lắng với biểu cảm quan tâm đầy giả tạo kia đi. Cô nghĩ tôi sẽ chút việc nhỏ nhặt mà cảm động sao? Cô bớt lo chuyện bao đồng lại. Lẽ nào tôi còn lạ gì cô, người đang mong chờ tôi chết nhất chính là cô. Cô làm việc này chắc hẳn là đang muốn tôi bị dao động nới lỏng cảnh giác, xong lúc đấy cô sẽ tự tay giết chết tôi chứ gì? Đừng mơ!
Nhưng... sao tôi lại thấy hụt hẫng khi xúc cảm ấm áp từ bàn tay cô ta rời khỏi cánh tay tôi, lưu luyến hơi ấm từ cái ôm của Vân Di mang lại. Thậm chí tôi... có cảm giác thoải mái, dễ chịu đến lạ thường. Vân Di... thật gần với tôi.
Điều này nhất định là... không thể!
... Tầm nhìn tôi vô thức không tài thoát nổi thân hình nhỏ nhắn ấy, đang vùng mình lên phía trước mặc kệ toàn thân chẳng chỗ nào là không bị thương cả. Bàn tay ấy nóng rực truyền nhiệt độ như sưởi ấm cho lòng bàn tay lạnh lẽo của tôi, gắt gao kéo tôi đi. Thực sự... trong tôi có cái gì đó lạ lắm.
... Cô ta bất tỉnh nhân sự, thể trạng đều không ổn. Nếu cứ để thế này chắc chắn Vân Di sẽ chỉ có con đường chết.
Tôi... áy náy ư? Tôi sao? Chỉ vì cô ta cứu tôi?
Cái suy nghĩ đấy vừa lóe lên trong đầu tôi, lập tức bị tôi bác bỏ. Điều này thật quá buồn cười đi, tính cách của tôi ra sao, chẳng lẽ tôi lại không rõ.
Tuy nhiên, cái thứ gọi là áy náy ấy cứ bám dai dẳng vào tâm trí tôi đến phát tức.
Thôi được rồi, coi như tôi nợ cô ta, cứu sống cô ta một lần vậy. Chưa có lệnh của tôi, cô cũng không có quyền chết cơ mà, Vân Di...
Có một điều tôi khá là để tâm suy nghĩ, tại sao liều lượng đẩy lùi virus của ngắn hạn hơn thời gian tôi ước chừng. Hừ! Nhất định phải xem lại mới được.
... Cô ta tỉnh rồi! Cuối cùng cũng chịu tỉnh.
Lòng tôi có chút gì đó nhẹ nhõm hơn hẳn. Chắc hẳn đó là cảm giác của tôi ghét mang ơn từ ai đó. Đúng! Chính xác là như vậy.
... Cô ta... ghét tôi chạm vào người cô ta vậy sao?
Chết tiệt!
Đấy! Nếu cô đã thích thế thì tự đi mà thay băng cho mình, làm như tôi thích thú lắm khi động vào người cô không bằng, nó chỉ khiến tôi càng bẩn tay hơn. Cô đáng lí phải cảm thấy mình thật may mắn vì được tôi quan tâm mới phải. Đồ ngu xuẩn...
... Cuộc sống của tôi quay lại quỹ đạo vốn có của nó. Mọi thứ diễn ra bình thường theo quy luật đã định. Thời gian gần đây, tôi rất hài lòng với mấy bộ phận lục phủ ngũ tạng mà tôi thu thập được từ mấy kẻ mới bắt. Cũng như trái tim nóng hổi tôi vừa lấy ra khỏi lồng ngực của gã đàn ông kia, tất cả đều thật hoàn mỹ.
Sau khi xong xuôi cất mọi thứ vào kho đông lạnh, tầm mắt tôi lại một lần nữa vô thức rơi vào cô ta. Trong đầu hàng tá câu nghi vấn đang lẩn vởn, rốt cuộc cũng nhịn tiến đến đặt hỏi cô ta để thỏa mãn tâm trí. Vì sao cô ta muốn cứu tôi?
... Nhưng rồi thì sao, mấy câu trả lời của cô ta càng làm tôi thấy nực cười. Cái gì mà " cứu người đâu cần nguyên do "... Cô ta đang tự ảo tưởng suy nghĩ rằng mình là vị anh hùng cao cả thực thụ đấy à! Hài hước thật.
Hay tôi phải khen cô ta thông minh vì đang cố lấy thiện cảm lẫn sự tin tưởng của tôi và rồi sau này có thể quang minh chính đại rời đi mà không bị tôi cản trở? Vân Di, cô trở nên thâm hiểm từ khi nào thế?
...Mẹ kiếp!
Cô cảm thấy tôi nuông chiều cô nhiều quá, cô định trèo luôn lên đầu tôi ngồi đấy hả?
Cô quên rằng từ trước tới giờ, Tần Mặc tôi không bao giờ tin tưởng người khác ngoài bản thân mình ra à! Tuy thế, tôi cũng rất có lời khen cho sự cố gắng và biết vận dụng trí thông minh kém cỏi của cô. Nếu cô muốn siêu anh hùng như thế, tôi thỏa mãn cô...
... Chà! Chà! Nhìn đống người chất lượng cô ta bắt này xem. Vân Di, không ngờ cô lại có thiên bẩm trong việc bắt người như thế. Rất đáng được nhận thưởng đấy.
... Đúng là bản chất của con người không bao giờ đổi, cho dù tôi đã cố gắng cải thiện bao nhiêu đi gen người thì cũng không tài nào thay đổi được cái tính cách bẩn thỉu trong người. Họ có thể chà đạp lên mạng sống của kẻ khác, miễn có thể mình sống sót được. Hoặc quay sang đổ lỗi cho một ai đó để lòng hư vinh của bản thân được lấp đầy. Một lũ ghê tởm đáng khinh.
Lũ người kia, các người ồn ào quá đấy. Mấy người làm thính giác của tôi đau lên rồi, người duy nhất có thể lăng mạ cô ta chỉ có thể là tôi. Các người không có tư cách, mấy kẻ phế vật!
...Tôi có thể mong chờ gì từ đám phế phẩm này, chỉ cho thử vài ba giọt dung dịch nhỏ vào cơ thể là lập tức tan rữa ra thành đống thịt rữa. Thật là lãng phí dung dịch của tôi mà.
Lại nói, nhắc đến thí nghiệm tôi mới nhớ ra mình lâu lắm rồi không lấy máu của cô ta kiểm tra, có lẽ cũng từ khi bọn tôi trở về từ cái vụ đi siêu thị kia. Không biết thân thể cô ta dạo gần đây thế nào rồi, tôi đúng thật là quá khinh xuất mà.
... Vân Di, cô nói gì cơ! Tôi... yêu cô á?
Não cô bị nhúng vào đâu rồi nên mới sinh ra khả năng tự luyến cao như vậy. Bớt suy diễn linh tinh đi. Cô làm tôi thấy thật mệt mỏi.
Vân Di, sao cô luôn làm người khác chán ghét cô như vậy?
... Vân...Di... cô... cô ta đang cưỡng... hôn tôi. Cô bị thần kinh thật rồi, Vân Di.
Cô lại còn... hôn thuần thục như thế. Cô ta... chết chắc rồi. Tránh.. tránh xa tôi ra!
Thật xấu hổ, quá xấu hổ. Trên đời này, sao có thể tồn tại một loại phụ nữ mặt dày hơn cả bức tường như cô ta cơ chứ. Còn dám buông mấy lời lẳng lơ mờ ám, là nam nhân tôi thấy hổ thẹn thay cho cô. Nhất định... nhất định tôi sẽ phạt cô thật nặng, dám khinh nhờn tôi.
...Tôi... chưa bao giờ thấy mình lại đi nhanh và muốn mình tránh xa khỏi cô ta như vậy. Tôi vẫn còn nghe rõ tiếng tim đập thình thịch mạnh mẽ trong lồng ngực. Nó không có dấu hiệu bình thường trở lại. Nó khiến tôi thật khó thở.
Cả người tôi dường như vẫn còn cảm nhận cái tê tê, nóng bỏng chạy dọc từ người xuống toàn thân. Não bộ của tôi hình như hỏng thật rồi, nó không ngừng phát cái cảnh đáng xấu hổ vừa nãy của tôi và cô ta. Thân thể tôi còn chẳng nghe theo lời tôi nữa. Nó... hình như luyến tiếc vị ngọt ngào còn đọng lại nơi đầu lưỡi mà nụ hôn cô ta mang lại, hơi thở nóng rực và hương thơm thanh dịu của cơ thể Vân Di vẫn còn đang vấn vương nơi đầu mũi tôi không dứt. Thân thể tôi... đang thèm khát một thứ gì đó.
Cơ thể tôi... cũng có lúc phản chủ sao? Tôi điên rồi, điên thật rồi!
Tôi không bao giờ thích nụ hôn đấy của cô ta... không bao giờ... nhất... định là vậy.
... " Giúp tôi! Giúp tôi với, Tần Mặc ".
Ai vậy? Giọng sao quen thuộc vậy.
" Vân... Di, cô ấy sắp mất mạng vì tôi rồi " cậu ta nhìn tôi đầy hoang mang và lo sợ, nắm chặt tay tôi không buông.
Nhân... cách đầu tiên? Cậu làm gì ở đây? Vân Di? Sao cậu biết cô ta? Mà cô ta thì liên quan gì đến cậu đâu?
" Tôi biết cô ấy, chính cậu trong lúc vô thức đã vô tình đẩy tôi ra ngoài, đến chính cậu cũng không biết. Lần này chính là lần thứ hai. Tôi đã đến tìm cô ấy, xem nguyên nhân làm cho tinh thần của đang ổn định như thế, bỗng nhiên dao động một cách bất thường " cậu ta lí nhí nói.
Nhưng... vì sao?
" Tôi... xin lỗi, tôi không muốn cậu đi lên vết xe đổ của tôi, tôi không cho phép trên đời này có thể một lần nữa có thể đùa giỡn và chà đạp lên cảm xúc thân thể này. Lỗi lầm trong quá khứ là quá đủ rồi " cậu ta im lặng một chút, rồi lại ngập ngừng nói tiếp.
" Tôi đã định... giết chết Vân Di. Không! Nói đúng hơn tôi thực hiện rồi...".
" Giờ... thì tôi đã hiểu một người quyết đoán như cậu tại sao không lấy mạng cô ấy. Bởi chính tôi cũng bị cô ấy chinh phục, Vân Di không ghét hay thương hại tôi. Cô ấy cho tôi cảm giác yên tâm từ tận đáy lòng, một thứ mà trước đây tôi chưa bao giờ có thể cảm nhận được. Vì vậy... ".
Cậu ta vừa nói, vừa ngồi khụy dưới chân tôi, gương mặt đầy đau khổ. Tần Mặc chậm rãi nói mà giọng run run "... Cầu xin cậu, mau cứu lấy cô ấy, tôi giết cô ấy rồi. Cô ấy sắp mất đi sự sống rồi... Xin cậu đấy... ".
... Tôi lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt ngủ ngon của Vân Di, ngoài việc khắp người băng bó thì trông dáng