Vân Di với lấy quả nho bỏ vào miệng, cảm thấy chưa thỏa đáng cho lắm, cô vươn tay lấy cả chùm nho, há miệng bỏ tất, nhai nhồm nhoàm khoái chí. Gương mặt đều toát lên vẻ thỏa mãn hưởng thụ, bắt chân chữ ngũ, vắt vẻo ngắm cảnh trong không gian.
Tiểu Hắc đứng cạnh "...\(ಠ ∩ಠ\)..." kí chủ, sao tướng xấu hổ kia của cô mãi chẳng thể sửa được vậy. Cô là nữ nhân mà, phải biết giữ ý một chứ. Thật vô duyên.
Vân Di một tay chống cằm đăm chiêu suy nghĩ, một tay lại tiếp tục với đồ ăn. Dường như mặc kệ mọi thứ xung quanh, cô như đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng của mình.
Con mèo đen nào đó lắc đầu chán nản "...┐\( ̄ー ̄\)┌..." không sớm thì muộn với tốc độ ăn kinh người thế này, nhất định kí chủ nhà mình sẽ biến thành heo. Lúc ấy đừng mắng nó vì tội cứ mang đồ ăn đi dụ dỗ nhé.
" Tiểu Hắc " Vân Di bỗng quay lại nhìn chăm chăm vào Tiểu Hắc, cô nhoẻn miệng cười khiến nó không khỏi lạnh sống lưng. Theo phản xạ tự nhiên, rất biết thời lùi đi ba bước.
" Tôi có định ăn thịt cậu đâu. Làm gì mà bay xa thế ?" Vân Di buồn cười, vẫy vẫy với Tiểu Hắc, giọng đầy ma mị dụ dỗ " Lại đây, cục cưng~ "...
Tiểu Hắc xụ mặt bất mãn, cảm nhận cả người mình đều bị bàn tay kia sờ khắp nơi không thiếu chỗ nào. Chỉ vì thấy khuôn mặt giả buồn giả khổ của kí chủ mà trong một giây nó bị mềm lòng nên mới bị kí chủ đáng ghét kia nhân cơ hội tóm sống. Và hiện giờ đang bị chịu sự áp bức nô lệ từ tên địa chủ cường hào kí chủ đây.
Mặc dù là nói như thế, nhưng thật chất trong thâm tâm Tiêu Hắc cũng nhẹ bớt được phần nào lo lắng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mèo nhỏ nhớ lại khoảng thời gian mà Vân Di mới quay lại không gian hệ thống. Thần sắc cô chỗ nào cũng không ổn, cả người đều trùng xuống, rơi vào trạng thái trầm cảm. Vân Di ngủ mê man đến mấy ngày không chịu dậy.
Cuối cùng nó đã phải loại trừ sạch mọi tình cảm có trong linh hồn kí chủ, một chút cũng không dám để lại.
Vân Di mãi ngày hôm sau tỉnh dậy, tinh thần mới trở nên tốt và khấm khá hơn nhiều.
... Kí chủ, qua nhiều thế giới như thế mà cô vẫn còn lưu luyến tình cảm vậy sao?
Tôi... thật ghen tị ... Nhưng ít ra tâm tư của cô cũng không đặt ở tên nam chính đấy nữa, mà hiện tại nó đang hướng về tôi.
Dù là bất cứ hình thể nào đi chăng nữa, miễn là cô yêu thích nó, tôi cũng sẽ biến thành, bằng được thu hút ánh mắt của cô về phía tôi... Ít nhất đó là những gì tôi có thể lợi dụng đặt tầm nhìn kí chủ lên tôi...
" Này! Tiểu Hắc, cậu không thấy có gì lạ à ?".
Lời nói của Vân Di bất giác cắt ngang những ý nghĩ trong đầu Tiểu Hắc. Nó ngẩng đầu, tròn mắt ngây thơ hỏi " Lạ gì vậy kí chủ ?".
" Hình như tôi thấy qua mỗi vị diện đều cảm thấy mình suy nghĩ biến thái hơn... Lẽ nào là học tập từ nam chính ?" Vân Di cau mày, chớp mắt nhìn Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc "..." sai rồi, kí chủ vốn dĩ siêu biến thái từ trước, là bản thân cô không nhận ra thôi. Nhìn này, đang sàm sỡ tôi cũng được tính là một thứ biến thái đấy. Hừ! Kí chủ không có tiết tháo.
Chưa kể! Do là nó trừ quá đà cảm xúc của kí chủ hay sao? Mà tự dưng tính cách kí chủ thay đổi nho nhỏ như vậy. Thật đáng lo ngại.
Nhận được ánh mắt lo lắng của con mèo nhỏ, khiến Vân Di không nhịn nổi mà hôn lên đấy mấy cái. Cô giấu kỹ con ngươi thâm ý vào tận đáy mắt, quay thực vẻ bề ngoài như thường.
Ực! Moe chết lão nương rồi!
" Thôi được rồi! Đừng làm vẻ mặt nghiêm trọng vậy chứ, tôi chỉ nói đùa thôi " cô bật cười khanh khách, thích chí cọ cọ má mình với cục cưng nhỏ mấy cái rồi mới thả Tiểu Hắc ra.
Vân Di với lấy bức họa chân dung Tần Mặc khi cô vẽ lúc vừa mới về không gian hệ thống, cất chung cùng với mấy bức tranh cũ của cô.
Tiếp đến vươn vai xoay người mấy cái, Vân Di hít một hơi, xốc lại cảm xúc, hào hứng rồi nói " Tiểu Hắc! Mau tiến vào thế giới tiếp theo nào. Tôi nghỉ ngơi cũng hơi lâu rồi. Đến lúc phải chăm lên ".
" Sao cô không nghỉ ngơi thêm một chút nữa, chúng ta không vội mà " Tiểu Hắc vừa nói, vừa miễn cưỡng mở cánh cửa thế giới tiếp, theo lệnh của Vân Di.
" Không sao! Càng công lược nhanh tôi càng có thể trở về