Vân Di đóng cửa lại, cô lao thẳng đến chiếc giường ở giữa phòng, lăn qua lăn lại thấy mấy cái cảm thấy vô cùng dễ chịu.
Vân Di che miệng ngáp dài, cố gắng xua đuổi cơn buồn đang cận kề. Cô hít một hơi, quyết định đứng dậy sẽ đi tắm một chút cho tỉnh người. Sau đó sẽ ngủ một giấc cho thật thỏa đáng.
Khi đi qua gương, Vân Di suýt bị hình ảnh phản chiếu của mình qua gương làm cho dọa sợ.
Nói cũng phải, từ khi xuyên qua đến giờ cô nào đã kịp ngó gương mặt của chủ thể ra làm sao đâu, chỉ phỏng đoán tính cách của chủ thể qua cách mà cô ấy ăn mặc thôi.
Nhìn một lúc, Vân Di mới chán nản lắc đầu, trang điểm đậm quá, đúng đậm phong cách rock n roll, mang đầy sự nổi loạn. Che hết phần thanh tú trên khuôn mặt.
Gương mặt chủ thể vốn có phần kiều diễm, tỉ lệ khuôn mặt khá hoàn hảo. Đặc biệt nhất có lẽ là đôi mắt, một đôi mắt biết nói. Dù bị che dấu dưới lớp trang điểm dọa người nhưng nó không làm mất đi vẻ đẹp vốn có. Bản thân cô khá yêu thích đôi mắt này, rất dễ dùng trong nhiều việc.
Ngắm qua ngắm lại một hồi, Vân Di mới khịt khịt mũi hai cái, lười biếng xoa mái tóc đỏ rực như lửa, rồi mới bỏ đi tắm..
Vân Di xong mọi việc liền leo lên giường ngủ một mạch, thực sự là lần này xuyên qua cô cảm thấy cực kì mệt, giống như việc linh hồn dường như nặng gấp mấy phần bình thường.
Chớp cái qua khung cửa sổ đã là màn đêm bao phủ, Vân Di vì tiếng gõ mà tỉnh giấc.
" Cô Vân Di, lão gia gọi cô xuống mời bữa tối " tiếng cô hầu gái vang lên sau cánh cửa, làm cho Vân Di có chút thanh tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Tôi không được khỏe, nói với ông ấy cứ dùng bữa trước đi, tôi sẽ ăn sau " cô đáp lại, nhận được sự đồng ý của người phía bên kia cánh cửa, lúc bấy giờ mới xỏ lấy đôi dép bông, lê tường bước vào trong phòng tắm để rửa mặt cho tỉnh ngủ. Sau khi tẩy trang xong, gương mặt của chủ thể lộ rõ ra.
Vân Di cảm thán, đúng là chủ thể có nhan sắc không vừa mà. Con mắt nhìn người của lão nương đúng không tệ, rất hợp với sở thích của lão nương.
" Tiểu Hắc !" cô thử liên lạc với mèo nhỏ trong đầu.
Chưa đầy một giây sau, bóng con mèo đen nhỏ đã xuất hiện trước mặt Vân Di " Kí chủ cho gọi tôi ?".
" Cậu giúp tôi kiểm tra qua linh hồn giúp tôi ".
" Cô có chỗ nào không khỏe ?" nghe Vân Di nói, mèo nhỏ lo lắng thấy rõ.
" Cũng không có gì đặc biệt cho lắm, chỉ là tôi cảm thấy lần này mới xuyên vào tôi có chút mệt mỏi hơn so với bình thường " cô xoa xoa ấn đường, đầu có chút choáng váng.
" Kí chủ, đợi tôi chút, tôi sẽ kiểm tra cho cô ngay " Tiểu Hắc thấy tình trạng Vân Di khá tồi tệ, mèo nhỏ liền nhanh mở bảng số liệu. Mèo đen có chút nhăn mày nhưng rất nhanh liền giãn ra, cười trấn an Vân Di.
" Kí chủ, linh hồn cô hoàn bình thường, không bị sao hết ".
" Thế à! Có lẽ cũng do tôi tưởng tượng chăng ?" Vân Di xoa xoa cằm, do cô nghĩ nhiều rồi.
" Kí chủ, có người đến. Tôi còn chút dữ liệu cần xử lý, tôi đi trước đây " đôi tai mèo rung nhẹ mấy cái, Tiểu Hắc báo xong chưa kịp để Vân Di lọt hết câu từ vào đầu, nó liền nhanh về hệ thống.
Lần này là lỗi của nó, do trừ quá đà cảm xúc trong kí chủ mà dẫn đến linh hồn bị dao động, đấy cũng là lí mà khiến cô ấy mệt một như thế.
Vân Di, xin lỗi...
" Bảo bối~ ".
Tức thì chưa đầy một giây Tiểu Hắc đi, cánh cửa phòng Vân Di bị đạp vào một cách hung bạo. Người nọ bổ nhào về phía cô, định bụng sẽ ôm chầm lấy Vân Di.
Vân Di nghiêng mình tránh sang một bên, mặt không mấy cảm xúc nhìn người đang ngã nhào bên cạnh.
" Anh! Em đã nói bao nhiêu lần là trước khi vào phòng em phải gõ cửa mới được vào. Anh quên rồi à ?".
" Em hắt hủi anh " Vân Quân lồm cồm bò dậy, định bụng lao đến ôm cô em gái nhỏ thêm lần nữa.
Vân Di thở dài, vươn tay giữ chặt lấy đầu của Vân Quân, tránh cho sự đụng chạm không cần thiết. Cô lườm lườm anh " Đây là phép tắc tối thiểu. Hơn nữa anh cũng có còn ít tuổi nữa đâu, phải cư xử cho đúng tuổi của mình chứ ".
" Em chê anh già ?" Vân Quân rất không tình nguyện ngồi thẳng dậy, chớp chớp mắt nhìn Vân Di. Hình ảnh quả thực rất giống con cún bị bỏ rơi, trái ngược với vẻ ngoài soái khí của mình.
Vân Di "..."
Khóe miệng Vân Di nhịn không được, giật giật lấy vài cái. Cô thực muốn đánh vỡ cái bản mặt xuẩn ngốc này của anh trai chủ thể.
" Không đùa nữa, anh vào đây có chuyện gì ?" Vân Di đứng dậy, tiến đến bàn trang điểm gần đấy, cô tự rót cho mình một cốc nước lọc, thong dong đưa lên miệng uống. Nói nhiều quá, khát chết cô rồi.
" Anh nghe bố nói rồi,