Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 149


trước sau



 Trong một căn phòng rộng lớn, chùm đèn led được bố trí ở khắp nơi trên mặt trần, những ánh sáng đủ màu được chiếu qua chiếu lại ở căn phòng rộng ấy. Thứ nhạc xập xình ồn ào như muốn đạp tung lồng ngực người nghe, vang lên trong một không gian lớn. Người người đều như đắm chìm trong nhảy nhót trong điên loạn, tiếng hò hét phấn khích ở mọi nơi, khung cảnh thác loạn đến đáng sợ.

Tuy nhiên sự nhộn nhịp ở ngoài kia lại chẳng tài nào ảnh hưởng đến người ngồi đang ngồi nhâm nhi ly rượu ở góc căn phòng. 

Vân Di lắc nhẹ ly rượu vang, màu đỏ sẫm của rượu sóng sánh không ngừng chuyển động trong cái ly thủy tinh nhỏ mà cô cầm, Vân Di từ từ đưa lên miệng để nhấm nháp. Hương thơm ngọt ngọt của nho và vị cay cay của rượu khiến Vân Di không khỏi xuýt xoa hai tiếng. 

Rượu ngon.

" Kí chủ, tự dưng mấy hôm nay cô lại nổi hứng đến quán bar làm gì thế ?" bé shota ngồi bên cạnh, đưa đôi mắt xanh dương ngước nhìn cô khó hiểu. Nó không thích kí chủ mình đến mấy nơi tập hợp nhiều loại người ô hợp cho lắm.

Vân Di đặt ly rượu xuống xuống bàn pha chế tại quầy, xoay ghế nhích một chút sang phải, véo nhẹ cái má của Tiểu Hắc, cô cười ha ha nói " Tôi có việc mới đến, chứ thực ra lão nương cũng lười đến mấy nơi đông người này lắm ".

" Nhưng công nhận rượu ở đây ngon thật " Vân Di chẹp chẹp hai tiếng, thích thú đưa ly rượu lên nhấm nhấp một ngụm nữa.

" Cô đừng uống nữa, một mình kí chủ ở đây, cô không sợ bản thân nguy hiểm à ?" Tiểu Hắc phùng má, cau mày ngó lấy chai rượu vang đã được Vân Di uống hết phân nửa.

" Được, được, nghe lời cưng, trẫm không uống nữa. Trán của nàng sắp vì nàng mà biến nhăn thành ông cụ non rồi đấy ".

Ực! Dù góc độ nào cũng thấy cục cưng bán manh không tả nổi. Thật chỉ muốn đem đi ăn thịt~

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hắc "...\(థ౪థ\)..." kí chủ, tôi còn non và xanh lắm. Chưa ăn thịt được đâu.

Liếc cái mặt tái mét của Tiểu Hắc, Vân Di không nhịn được mà phì cười, gương mặt cô có phần thỏa mãn.

Cục cưng này lại dám đọc trộm suy nghĩ của cô. Thực muốn đem đi thị tẩm ngay lập tức cho biết thế nào là lễ độ. 

Ầy! Nghĩ đến thôi không làm cô rạo rực tâm hồn. 

Tính mà xem, được ôm bé cưng vào trong lòng, thỏa sức vuốt ve làn da mềm mại, trắng nõn của cục cưng. 

A a a! Đấy chính là cực phẩm trên cực phẩm. Hoàn hảo của hoàn hảo.

Tiểu Hắc "...\(ಥ﹏ಥ\)..." nó quay về không gian hệ thống đấy. Tạm biệt kí chủ biến thái cuồng shotacon...

Vân Di quay người lại, đôi mắt cô linh hoạt đảo xung quanh một vòng bỗng chốc dừng lại ở một đám người đang tụ tập ở trong vũ trường. Con người Vân Di sáng lên lạ kì, miệng cô khẽ cong lên. 

Tìm thấy rồi nhé!

Vân Di uống nốt rượu còn trong ly, cô nhẹ nhàng đứng dậy, lách qua đám đông, tiến thẳng đến một đám người đang chuẩn bị rời đi.

Cô bước chân rất chậm, chủ đích rất rõ ràng chỉ có ý định đi theo sau để theo dõi, không muốn tham gia vào hội của đám người phía trước. 

Nhưng suy tính hành động tiếp theo của Vân Di thế nào, lại khó ai có thể đoán ra nổi...

" Số tiền còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản của mấy người khi xong việc. Đến lúc ấy, tôi và các người sẽ không quan hệ gì nữa " Châu Đình khoanh tay trước ngực, cao ngạo mà nhìn hai gã đàn ông đang dìu một cô gái đứng ngay cạnh mình. Cô ta nói tiếp.

" Nhớ đừng làm lỡ việc của tôi, đưa cô ta đến phòng khách sạn mà tôi bảo, tôi sẽ đứng ở đây đợi. Làm việc cho kín đáo một chút, tránh mấy chỗ có camera ra. Ả ta bây giờ không có chút ý thức nào nữa đâu, nên cứ việc tự do hành sự, nhanh lên đấy, còn lẻn đi ".

Tịnh Kỳ nghe được câu nói này trong lòng thoáng cười lạnh, bàn tay kín đáo khẽ siết chặt lại. Nhưng tất cả biểu hiện ở ngoài của cô vẫn giả như là một người say rượu quên trời quên đất.

Cô em gái đã mất công gài bẫy mình, tại sao lại không phối hợp diễn với nó nốt vở kịch ngu ngốc này. Để tôi xem đến cùng ai mới là kẻ có thể ở nụ cười vui vẻ nhất được. 

" Hảo, bọn tôi biết rồi. Đợi một chút chúng tôi đưa ả ta lên. Xong việc rồi xuống ngay đấy " một trong hai gã đàn ông cao to gật đầu, rồi hai người lôi từng bước Tịnh Kỳ vào trong khách sạn gần đấy.

Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của ba người kia đâu, Châu Đình lúc bấy giờ mới cười nửa miệng, lôi trong túi xách ra một điếu thuốc, bình thản mà châm điếu thuốc hút. 

Dưới ánh sáng của đèn cao áp chiếu xuống mặt đường, vẻ mặt của Châu Đình lộ rõ vẻ nham hiểm. Cô ta rít một hơi thuốc thật dài, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Làn khói của mờ ảo từ điếu thuốc làm tăng lên vẻ tàn độc của cô ta. 

Cái thứ đáng lẽ ra không thuộc vào khuôn mặt có chút khả ái động lòng người này.


" Chị gái à, có trách thì cũng trách chị quá ngu ngốc, lại được một người cha có khối tài sản kếch xù như thế. Tôi đối xử thế này là may phúc thọ mấy mươi đời nhà chị rồi ".

" Ha ha... Cứ từ từ mà tận hưởng khoái lạc mà em mang tặng nhé, chị yêu ~" Châu Đình cười nham nhở, cô ta thả điếu thuốc đang hút dở dưới đất, nhấc đôi giầy cao gót di di thật mạnh, đến khi điếu thuốc nát không còn hình dạng gì, cô ta mới thoải mái thoả mãn dừng hành động đấy lại .

Châu Đình kéo áo khoác kín một chút cho đỡ lạnh, đôi mắt vẫn không rời khỏi khách sạn mà Tịnh Kỳ vào kia, sâu trong đôi mắt là sự tính kế thâm độc không thể diễn tả hết nổi...

" Kí chủ, cô ít ra phải để người ta vui vẻ một chút chứ " Tiểu Hắc đen mặt, nhìn Châu Đình bất tỉnh nhân sự, bị Vân Di có xu hướng vứt vào góc tường như vứt một món đồ bỏ đi. Không khỏi cảm thán mấy câu. 

Kí chủ thật hết nói nổi mà!

" Lão nương không có nhiều thời gian để đợi cô ta cảm nhận hương vị chiến thắng " Vân Di phủi phủi tay, tầm nhìn rơi xuống kẻ bị cô đánh ngất không còn biết trời đâu đất đâu, xì

một tiếng bất mãn. Nếu còn thời gian, cô nhất định sẽ vui chơi với cô ta một lát. Nhưng hiện giờ cô còn có việc khác nên đành hoãn vậy, có duyên ắt sẽ gặp lại, lúc ấy sẽ tiếp đãi sau...

Tịnh Kỳ cắn răng, trán nhăn lại, đảo mắt hai bên. Hiện tại hai cánh tay đều bị hai gã này giữ, nếu tính vùng vàng để chạy thoát, e là điều đấy bất khả thi. Sau khi suy tính một hồi con ngươi Tịnh Kỳ cũng nheo lại, đoán chắc cô đã nghĩ ra được ý tưởng gì đấy.

" Ục... Buồn... buồn nôn quá! Châu... Đình, chị muốn... nôn. Dừng... dừng lại, chị... sắp không nhịn nổi được nữa " Tịnh Kỳ khua khua tay loạn xạ, người cô như chao đảo, gục lên rồi lại gục xuống.

" Hình như ả ta sắp nôn rồi đấy " tên đàn ông kia hất đầu ra hiệu dừng lại, hắn ra chiều khó chịu " Cho tạm cô ta vào góc hành lang kia, để ả tự xử. Nhanh lên một chút ".

Gã còn lại hiểu ý, vội gật đầu " Đại ca đợi em, em xong ngay đây ".

Tịnh Kỳ biết kế hoạch của mình đã thành công hơn nữa, lát nữa nhất định cô sẽ nhân cơ hội hai tên này sơ sẩy, tẩu thoát vậy.

Tịnh Kỳ giả bộ ho, cô vội cho ngón tay vào miệng, cố móc cuống họng ra cho nôn bằng được. Liếc mắt thấy gã đang trông coi mình, ra chiều ghét bỏ, lùi xa mấy bước. Trong đầu Tịnh Kỳ vang lên mấy tiếng chuông thúc giục, cô chuẩn bị liều mình chạy, thời điểm lúc này là quá hợp lí cho cô, cô nhất quyết là không được bỏ lỡ cơ hội này.

" Được rồi, cô không cần giả bộ nữa đâu. Hai tên kia đều ngất hết rồi ".

Tịnh Kỳ thoáng sững người khi nghe thấy giọng nói lạ vang lên sau lưng mình, cô vội quay lại nhìn.

Đứng trước mặt Tịnh Kỳ là cô gái ước chừng tầm đôi tám, đôi mươi. Khuôn mặt vì lớp trang điểm đậm chất rock "n" roll nên có phần kì lạ, lại mặc bộ quần áo thể thao màu đen thùng thình, khắp người đều đeo thêm phụ kiện dây móc xích quần áo đính kèm, kết hợp quả tóc đỏ rực như mặt trời... Thú thực không giống một phong cách ăn mặc hay gu ăn mặc nào cả. Tất cả kết hợp với nhau trông có phần quái đản. 

Chưa kể bộ mặt hoàn toàn ung dung, vênh váo, hai tay xỏ túi quần. Thật là không thể có lời gì có thể diễn tả hết cô gái trước mặt.

Vân Di không mấy thoải mái khi nữ  chính cứ chăm chú nhìn cô từ đâu đến cuối thế này, cô hắng giọng, ngạo mạn nhìn Tịnh Kỳ " Cô không cảm thấy mình hơi vô duyên khi quan sát đánh giá tôi là một điều hết sức thiếu tôn trọng và vô cùng lộ liễu à ?".

" A! Xin lỗi " Tịnh Kỳ nhận ra phản ứng có phần hơi quá, ngượng ngùng vội lên tiếng.

Vân Di xoa xoa cổ có phần mệt mỏi, liếc hai người đàn ông cho ăn đánh khi nãy, rồi mới ngước lên nhìn Tịnh Kỳ  " Thôi! Bỏ đi. Coi như tôi xong việc rồi, phần còn lại cô tự thu dọn nhé. Cô em gái tốt của cô, tôi cũng ném ở góc tường ngay cạnh khách sạn này, tất cả đều tùy ý cô xử lý " 

"  Bảo trọng, tôi đi trước đây ".

" Đợi đã " Tịnh Kỳ vội gọi với lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Cô gái kia là ai? Tự dưng xuất hiện, không có quan hệ gì liền giúp đỡ cô. Chưa kể, biết tình hình cô khó khăn mà ứng cứu. Sao có chuyện phi lý như thế. Trải qua một kiếp, cô cũng không còn là con người ngây thơ như trước. Không ai cho không ai cái gì, nhất định là có ẩn ý.

Vân Di khựng lại, cô bật cười " Yên tâm, cô và tôi sẽ còn gặp lại. Việc hôm nay cô cứ nhớ là cô mang ơn tôi là được. Thế nhé! Tạm biệt "  Vân Di không quay lại, nói xong mấy câu, vẫy vẫy tay liền bỏ đi.

Để mặc cho Tịnh Kỳ một dấu hỏi không lời giải đáp...

" Kí chủ, cô dạo này bớt tính lười hay sao. Tự dưng có hứng thú đi giúp nữ chính thế !" Vân Di vừa đi khỏi đấy, Tiểu Hắc liền xuất hiện bay lòng vòng quanh người cô, con mèo khó hiểu nhìn cô.

Vân Di thu liễm lại phần tính cách có vẻ trẻ con không phải của mình lại, cô ung dung lấy viên kẹo ngậm trong túi áo, bóc ra bỏ vào miệng. Cảm nhận vị ngọt ngào thanh mát của viên kẹo bạc hà mang lại, cô không khỏi có phần yêu thích.

" Bé cưng ngốc, tôi đâu có rảnh hơi như thế. Muốn giúp nữ chính có được tình cảm, thì ít nhất điều cơ bản là cô ta phải biết đến sự tồn tại của tôi ".

" Với lại tranh thủ kiếm chút độ thiện cảm của nữ chính. Theo cốt truyện, Tịnh Kỳ sau khi trọng sinh trở về nhà, nữ chính biết rằng em mình sẽ lên kế hoạch mình lừa đến bar và bị cô ta vứt cho hai gã đàn ông định sẽ làm chuyện đồi bại. Tịnh Kỳ quyết định cố tình bị mình giả ngu ngốc để bị lừa. Sau đấy thu thập chứng cứ, từng bước lật đổ được âm mưu của Châu Đình. " Vân Di chép miệng, ngừng một chút lại nói tiếp.

" Thú thực nếu tôi không can thiệp vào, Tịnh Kỳ vẫn thừa sức trốn thoát được, nhưng dại gì không lợi dụng cơ hội này mà không làm thân với nữ chính " Vân Di xoa xoa cằm, nụ cười có chút bỉ ổi.

Tiểu Hắc liếc thấy điệu cười có phần tà ác của Vân Di, nó không khỏi rùng mình. Chả trách mấy ngày qua kí chủ nhà mình lại hay đến mấy nơi đông người, nó lại còn tưởng kí chủ đổi khẩu vị, hóa ra đều có lý do cả. Thật mưu mô.

Mà nghĩ lại, sao với cách ăn mặc quái lạ của kí chủ mà tên bảo vệ lại vẫn cho vào quán bar nhỉ?

Bỗng dưng cảm thấy cái tương lai của mình đối với Vân Di thật mù mịt...

\*\*Lời của ad\*\*\*

Lưu ý: Đủ 100 like và 50cmt sẽ lập tức up chương tiếp theo dù đó là sáng sớm hay đêm muộn \(。•̀ᴗ\-\)✧\( nhớ là mỗi người chỉ được 1cmt không được lập lại \).

Và đừng quên vote 5 sao cho ad nha♡\\( ̄▽ ̄\)/♡. Thank y







trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện