Trong một căn phòng rộng lớn, chùm đèn led được bố trí ở khắp nơi trên mặt trần, những ánh sáng đủ màu được chiếu qua chiếu lại ở căn phòng rộng ấy. Thứ nhạc xập xình ồn ào như muốn đạp tung lồng ngực người nghe, vang lên trong một không gian lớn. Người người đều như đắm chìm trong nhảy nhót trong điên loạn, tiếng hò hét phấn khích ở mọi nơi, khung cảnh thác loạn đến đáng sợ.
Tuy nhiên sự nhộn nhịp ở ngoài kia lại chẳng tài nào ảnh hưởng đến người ngồi đang ngồi nhâm nhi ly rượu ở góc căn phòng.
Vân Di lắc nhẹ ly rượu vang, màu đỏ sẫm của rượu sóng sánh không ngừng chuyển động trong cái ly thủy tinh nhỏ mà cô cầm, Vân Di từ từ đưa lên miệng để nhấm nháp. Hương thơm ngọt ngọt của nho và vị cay cay của rượu khiến Vân Di không khỏi xuýt xoa hai tiếng.
Rượu ngon.
" Kí chủ, tự dưng mấy hôm nay cô lại nổi hứng đến quán bar làm gì thế ?" bé shota ngồi bên cạnh, đưa đôi mắt xanh dương ngước nhìn cô khó hiểu. Nó không thích kí chủ mình đến mấy nơi tập hợp nhiều loại người ô hợp cho lắm.
Vân Di đặt ly rượu xuống xuống bàn pha chế tại quầy, xoay ghế nhích một chút sang phải, véo nhẹ cái má của Tiểu Hắc, cô cười ha ha nói " Tôi có việc mới đến, chứ thực ra lão nương cũng lười đến mấy nơi đông người này lắm ".
" Nhưng công nhận rượu ở đây ngon thật " Vân Di chẹp chẹp hai tiếng, thích thú đưa ly rượu lên nhấm nhấp một ngụm nữa.
" Cô đừng uống nữa, một mình kí chủ ở đây, cô không sợ bản thân nguy hiểm à ?" Tiểu Hắc phùng má, cau mày ngó lấy chai rượu vang đã được Vân Di uống hết phân nửa.
" Được, được, nghe lời cưng, trẫm không uống nữa. Trán của nàng sắp vì nàng mà biến nhăn thành ông cụ non rồi đấy ".
Ực! Dù góc độ nào cũng thấy cục cưng bán manh không tả nổi. Thật chỉ muốn đem đi ăn thịt~
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hắc "...\(థ౪థ\)..." kí chủ, tôi còn non và xanh lắm. Chưa ăn thịt được đâu.
Liếc cái mặt tái mét của Tiểu Hắc, Vân Di không nhịn được mà phì cười, gương mặt cô có phần thỏa mãn.
Cục cưng này lại dám đọc trộm suy nghĩ của cô. Thực muốn đem đi thị tẩm ngay lập tức cho biết thế nào là lễ độ.
Ầy! Nghĩ đến thôi không làm cô rạo rực tâm hồn.
Tính mà xem, được ôm bé cưng vào trong lòng, thỏa sức vuốt ve làn da mềm mại, trắng nõn của cục cưng.
A a a! Đấy chính là cực phẩm trên cực phẩm. Hoàn hảo của hoàn hảo.
Tiểu Hắc "...\(ಥ﹏ಥ\)..." nó quay về không gian hệ thống đấy. Tạm biệt kí chủ biến thái cuồng shotacon...
Vân Di quay người lại, đôi mắt cô linh hoạt đảo xung quanh một vòng bỗng chốc dừng lại ở một đám người đang tụ tập ở trong vũ trường. Con người Vân Di sáng lên lạ kì, miệng cô khẽ cong lên.
Tìm thấy rồi nhé!
Vân Di uống nốt rượu còn trong ly, cô nhẹ nhàng đứng dậy, lách qua đám đông, tiến thẳng đến một đám người đang chuẩn bị rời đi.
Cô bước chân rất chậm, chủ đích rất rõ ràng chỉ có ý định đi theo sau để theo dõi, không muốn tham gia vào hội của đám người phía trước.
Nhưng suy tính hành động tiếp theo của Vân Di thế nào, lại khó ai có thể đoán ra nổi...
" Số tiền còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản của mấy người khi xong việc. Đến lúc ấy, tôi và các người sẽ không quan hệ gì nữa " Châu Đình khoanh tay trước ngực, cao ngạo mà nhìn hai gã đàn ông đang dìu một cô gái đứng ngay cạnh mình. Cô ta nói tiếp.
" Nhớ đừng làm lỡ việc của tôi, đưa cô ta đến phòng khách sạn mà tôi bảo, tôi sẽ đứng ở đây đợi. Làm việc cho kín đáo một chút, tránh mấy chỗ có camera ra. Ả ta bây giờ không có chút ý thức nào nữa đâu, nên cứ việc tự do hành sự, nhanh lên đấy, còn lẻn đi ".
Tịnh Kỳ nghe được câu nói này trong lòng thoáng cười lạnh, bàn tay kín đáo khẽ siết chặt lại. Nhưng tất cả biểu hiện ở ngoài của cô vẫn giả như là một người say rượu quên trời quên đất.
Cô em gái đã mất công gài bẫy mình, tại sao lại không phối hợp diễn với nó nốt vở kịch ngu ngốc này. Để tôi xem đến cùng ai mới là kẻ có thể ở nụ cười vui vẻ nhất được.
" Hảo, bọn tôi biết rồi. Đợi một chút chúng tôi đưa ả ta lên. Xong việc rồi xuống ngay đấy " một trong hai gã đàn ông cao to gật đầu, rồi hai người lôi từng bước Tịnh Kỳ vào trong khách sạn gần đấy.
Mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng của ba người kia đâu, Châu Đình lúc bấy giờ mới cười nửa miệng, lôi trong túi xách ra một điếu thuốc, bình thản mà châm điếu thuốc hút.
Dưới ánh sáng của đèn cao áp chiếu xuống mặt đường, vẻ mặt của Châu Đình lộ rõ vẻ nham hiểm. Cô ta rít một hơi thuốc thật dài, sau đó nhẹ nhàng thở ra. Làn khói của mờ ảo từ điếu thuốc làm tăng lên vẻ tàn độc của cô ta.
Cái thứ đáng lẽ ra không thuộc vào khuôn mặt có chút khả ái động lòng người này.
" Chị gái à, có trách thì cũng trách chị quá ngu ngốc, lại được một người cha có khối tài sản kếch xù như thế. Tôi đối xử thế này là may phúc thọ mấy mươi đời nhà chị rồi ".
" Ha ha... Cứ từ từ mà tận hưởng khoái lạc mà em mang tặng nhé, chị yêu ~" Châu Đình cười nham nhở, cô ta thả điếu thuốc đang hút dở dưới đất, nhấc đôi giầy cao gót di di thật mạnh, đến khi điếu thuốc nát không còn hình dạng gì, cô ta mới thoải mái thoả mãn dừng hành động đấy lại .
Châu Đình kéo áo khoác kín một chút cho đỡ lạnh, đôi mắt vẫn không rời khỏi khách sạn mà Tịnh Kỳ vào kia, sâu trong đôi mắt là sự tính kế thâm độc không thể diễn tả hết nổi...
" Kí chủ, cô ít ra phải để người ta vui vẻ một chút chứ " Tiểu Hắc đen mặt, nhìn Châu Đình bất tỉnh nhân sự, bị Vân Di có xu hướng vứt vào góc tường như vứt một món đồ bỏ đi. Không khỏi cảm thán mấy câu.
Kí chủ thật hết nói nổi mà!
" Lão nương không có nhiều thời gian để đợi cô ta cảm nhận hương vị chiến thắng " Vân Di phủi phủi tay, tầm nhìn rơi xuống kẻ bị cô đánh ngất không còn biết trời đâu đất đâu, xì