Không mấy bận tâm đến gương mặt đen xì như đáy nồi của Vân Di, Khương Mục nói đôi lời với lính gác cổng, xong rồi quay sang nhìn cô. Anh ra lệnh.
" Đi theo tôi ".
Cô dẩu môi, cắn răng, nắm chặt tay cầm vali, kéo đống đồ, ngoan ngoãn bước theo sau.
Khương Mục thấy vậy, cũng quay gót, dẫn đường cho Vân Di.
Trên đường đi, anh vừa đi vừa nói " Tôi là thượng tá binh chủng đặc công, từ giờ cô sẽ thuộc lính của tôi và dưới sự giám sát của tôi ".
" Thiếu tướng Vân Phùng đặc biệt dặn dò về cô, nên tôi nói trước một điều... " nói đến đoạn, Khương Mục quay lại nhìn chằm chằm vào Vân Di, lạnh lùng nói " Tôi không cần biết ngoài kia cô có bao nhiêu tài giỏi, được cưng chiều như thế nào. Đã vào trong này, dù là con của tổng thống cũng phải tuân theo lệnh của tôi. Quân lệnh như sơn, cứ thế mà tiến hành ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Đã rõ thưa chỉ huy " Vân Di gật đầu, nghe rất chăm chú, không có nửa điểm phản kháng, thậm chí còn đứng nghiêm chỉnh tiếp lệnh xong cười toe toét với Khương Mục.
Dưới góc nhìn của Vân Di, cô thấy mày Khương Mục khẽ nhăn lại.
Anh không bộc lộ cảm xúc gì, quay người bước đi, tiếp tục nói " Theo quy định ở đây, đối với quân nhân không được phép nhuộm tóc. Nam tóc phải ngắn ba phân, nữ không cần cắt tóc nhưng phải gọn gàng " anh liếc mái tóc đỏ rực của Vân Di " Tôi muốn cô lập tức nhuộm ngay tóc của mình. Hơn nữa, tôi không muốn nữ trang điểm son phấn quá đậm, nếu vi phạm tự giác mà chịu phạt ".
Việc mà cô vẫn giữ lớp trang điểm và ăn mặc hay kiểu tóc như thế này, thực chất là Vân Di không muốn phá lập trình tính cách của chủ thể mà hệ thống đã đề ra. Để tránh bị lệch lạc quá nhiều trong quá trình công lược nam chính, để thế giới này không bị thay đổi gì.
Đấy gọi là đạo đức nghề nghiệp có được không. Hừ!
Vân Di vẫn cười hết sức khả ái, chỉ im lặng mà tiếp thu, ra chiều mình đã hiểu.
Có trời mới biết ngoài mặt cô vui vẻ nhưng bên trong cô thật sự muốn chà đạp gã này ra bã đến mức thế nào.
Miệng cô vì anh ta mà sắp cười đến liệt cơ luôn rồi, cứ đà này chắc phải chỉnh lại cơ hàm mất.
Hừ! Một tên đàn ông lắm chuyện. Lão nương đặc biệt ghét mấy nam nhân tính như thế này.
Thật muốn nhảy lên, cắt nát cái cuống họng lắm lời kia.
Tiểu Hắc ở trong không gian, buồn phiền lắc đầu ngoay ngoảy "..." kí chủ mình thật hung dữ...
Vân Di được Khương Mục dẫn đi đến khu ở tập thể cho quân nhân ở. Khuôn viên khu nhà ở dành cho quân nhân khá rộng và ngăn nắp. Nhìn đâu cũng cảm thấy thoáng mát và sạch sẽ.
Vân Di theo chỉ định của Khương Mục, cô được một nữ sĩ quan dẫn về phòng của mình. Phòng của cô tính cả Vân Di là hai người ở, người bạn cùng phòng với cô hiện tại đang đi làm nhiệm vụ nên chưa thể về được, vì vậy hiện giờ cái phòng này đang chỉ có mình cô ở.
Vân Di được phép của Khương Mục nghỉ hết một ngày để hoàn thành công việc riêng của mình. Cô dành hết một buổi để thu dọn đồ đạc cá nhân của mình để sắp xếp cẩn thận. Sau đó bắt xe đến một tiệm làm tóc gần nhất đấy, nhuộm lại quả đầu đỏ rực như lửa của chủ thể.
Làm xong mọi việc cũng đã là tối muộn, Vân Di cảm thấy