" Cô nương, đến nơi rồi. Còn không mau dậy " Vân Quân lay lay người Vân Di, khiến cô mơ màng tỉnh dậy.
" Đã đến nơi rồi sao ?" Vân Di dụi dụi mắt, che miệng ngáp dài, giọng nói có phần ngáy ngủ.
" Chứ em còn định ngủ đến bao giờ? Người đâu mà ngủ say như chết " Vân Quân lắc đầu, bĩu môi. Mở cửa xe, bước xuống tiến dần ra sau xe, lấy đồ của Vân Di trong xe cho ra ngoài .
Vân Di vươn vai cho thanh tỉnh, rồi mới theo chân Vân Quân ra ngoài. Nhanh phụ giúp Vân Quân một tay.
Cô và anh trai khởi hành đi từ sáng sớm, bắt đầu đi từ thành thị đến tận vùng nông thôn, nơi quân khu đang chiếm đóng. Mặc dù đi từ khá là sớm nhưng hai anh em đến nơi cũng đã gần giờ trưa.
Vân Di kéo vali ra khỏi cốp xe ô tô, cô ngó ngang ngó dọc khung cảnh trước mắt, nhìn đâu cũng thấy mới mẻ. Điều quan trọng là cô thấy nơi này cực kì giống... nhà tù bị biệt giam. Liếc đâu cũng không thấy có lối thoát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ái chà! Một khu quân sự biệt lập cơ à? Cũng hay ho đấy chứ, làm cô tự dưng nhớ đến mấy khung cảnh ở thế giới cũ cô từng trải.
Tuy thế xung quanh đây toàn bộ là cây cỏ bao bọc nên không khí có phần trong lành, ngấm mùi hương của hoa cỏ khiến phần nào làm người khác vô cùng dễ chịu, yên bình.
Vân Di không tự chủ mà tham lam hít lấy một hơi căng đầy, cả người đều cảm thấy thư thái, tỉnh táo con người.
" Thế nào! Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy. Anh dẫn em về, nếu bố trách sẽ chịu tội thay cho " Vân Quân lấy nốt hành lý cho cô, cũng ngó khung cảnh phía trước, bật cười, vỗ vai an ủi Vân Di.
Vân Di khịt mũi khinh thường ra mặt, hất cánh tay đang đặt trên vai mình ra " Anh coi em là trẻ con đấy à ?".
" Kia thì em người lớn được với ai, rõ ràng vẫn còn nít ranh đôi tám vừa mới tốt nghiệp cấp ba. Thôi! Cho anh xin! Nghe anh, với tính cách của em, chắc không sống nổi quá hai ngày ở đây chứ đừng nói mấy năm " Vân Quân thích chí xoa cằm, lông mày khẽ nhướn lên, tỏ vẽ rõ xem thường cô em gái nhỏ.
" Không cần anh quản. Em nói được thì làm được. Anh mau về đi " Vân Di không khách khí, đẩy Vân Quân về phía xe ô tô, nhét anh bằng được vào trong, phẩy phẩy tay " Tạm biệt nhé, anh trai~ ".
" Tiểu muội ngốc, ngươi lẽ nào lại không lưu luyến một ca ca tốt như ta " Vân Quân chồm người qua thành cửa ô tô, hò lớn, đôi mắt dưng dưng nhìn cô em xách đồ rời đi mà không thèm đoái hoài mình thêm lần nào nữa. Bóng dáng cô cứ vậy mà khuất dần đến khi không thấy tăm hơi đâu nữa, Vân Quân cảm thấy vô cùng tủi thân.
Đồ bảo bối không có lương tâm, sau này có chuyện gì thì đừng mà nhớ đến người anh đáng thương từng bị đứa em xấu tính hắt hủi này nhé!
Hừ! Không cần thì thôi, ông đây về...
Vân Di kéo vali và đống hành lí của mình, rảo