Vân Di lắc đầu ngán ngẩm, chán nản nhìn bầu trời dày đặc mây đen xám xịt báo hiệu mưa sắp tới kia. Cô thở dài một hơi, lắc đầu nguây nguẩy mấy cái, xách hành lí để chuẩn bị lên xe.
Được ngày đi về mà lại mưa to thế này, thật chẳng may mắn chút nào...
Sau bao ngày ở nơi đất khách quê người để thực hiện tập huấn thì Vân Di rốt cuộc cũng được về nước. Tuy là cuộc huấn luyện này chỉ diễn ra trong vòng một tháng nhưng cô lại thu được đôi chút lợi nhuận từ nó. Kể ra lần này đi cũng không quá tệ, có phần suôn sẻ đằng khác.
Khương Mục mặc dù đối xử với Vân Di như bao người lính khác nhưng thái độ của anh ta đối với cô hiện tại đã không còn quá gắt gao hay khinh thường cô như trước. Ánh mắt Khương Mục dành cho Vân Di, theo cảm nhận của cô cũng tốt lên mấy phần. Và đương nhiên rồi... độ hảo cảm cũng tăng lên một chút, mặc dù không đáng kể là bao.
Vân Di đoán, chắc là do cô rất ngoan ngoãn không phá rối như ở quân khu, chăm chỉ học tập, nhận được khá nhiều thành tích, lời tán dương trong đợt huấn luyện vừa rồi. Có lẽ vậy nên trên cương vị của một người chỉ huy, thấy mình đào tạo lính được khen ngợi như thế chắc cũng tự hào đôi chút. Thế mới có chuyện nam chính khô khan này mới bố thí cho cô chút độ hảo cảm cỏn con, chứ đâu tự dưng tốt như vậy...
" Vân Di, mong cô về cẩn thận. Có dịp tôi nhất định sẽ qua nước thăm cô " Tài Thuận tươi cười trước mặt Vân Di, đặt vào tay cô một hộp quà nhỏ được gói cẩn thận, hắn ta nói " Hôm nọ tôi đi trên đường vô tình nhìn thấy cái này rất hợp với cô, vì thế quyết định mua tặng Vân Di. Cô nhận nhé, coi như là quà chia tay ".
" Cảm ơn ý tốt của anh nhưng tôi không thể nhận được " Vân Di rụt tay lại, cười khách sáo nhìn Tài Thuận.
" Sao lại không nhận được. Chút quà nhỏ này đâu có gì to lớn lắm đâu. Chúng ta làm bạn lâu như vậy, lẽ nào cô lại không thích ?" Tài Thuận ánh mắt đầy kiên định, vẫn nhất nhất là đưa gói quà cho Vân Di, quyết định là phải giao cho cô bằng được...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Di nhăn mũi, người này thật cố chấp quá đi.
Cô thấy Tài Thuận nói chuyện rất hợp ý, lại có thể làm bao cát khi tập luyện nên cũng có ấn tượng khá tốt.
Tuy thế, Vân Di cũng không quá mức ngu ngốc để nhận ra ý đồ của người ta. Chẳng qua không tiện để lật tẩy vì nếu không cô sẽ chẳng có thứ gì giải trí khi ở chỗ chán ngắt bao xung quanh toàn đồi núi thế này cả...
Vân Di và Tài Thuận cứ đưa đẩy một hồi, thành công thu hút được biết bao con mắt của mấy quân nhân ở đấy.
" Đội trưởng thật chẳng có chút kiến thức về nữ nhân gì cả, ấy thế mà sao lắm người theo đuổi vậy cơ chứ. Ưng ý với người ta như vậy, sao không xông thẳng vào mà tấn công, bày đặt như thế làm gì cho mệt. Nếu vào tôi, chắc chắn Vân Di đã đồng ý lâu rồi " đám lính cười cười khi chứng kiến cảnh đội trưởng tài ba của mình đang mất công lấy thiện cảm từ Vân Di mà không khỏi bàn tán. Lính Giáp nhịn không nổi mà tặc lưỡi một cái, rồi nói ra suy nghĩ của mình.
" Đúng đấy, thú thực là tôi cũng có hứng thú với cô Vân Di này lắm nhưng sau khi tỷ thí với cô nhóc kia phải nhập viện mấy ngày trời thì... Dẹp, dẹp hết, không thể yêu nổi. Đúng là mấy người tài ở với nhau là hợp lý nhất " lính Tuất nhớ lại cảnh cũ mà lặng lẽ tuân lệ.
" Mấy người có vẻ rất rảnh rỗi ?" một giọng lạnh lùng vang lên sau lưng đám lính, bỗng cả đám đang nhôn nhao im bặt. Tất cả không nhịn được mà lạnh hết ở sống lưng, thức thời mà tản ra.
Khương Mục lừ mắt, liếc từng người đang rời khỏi nơi tục tập, tiếp tục công việc của mình.
Đám lính "..." thượng tá, ngài đừng nhìn chúng tôi với con mắt giết người thế. Chúng tôi biết lỗi rồi, sẽ không đem học trò cưng của ngài để bàn tán nữa.
" Xin lỗi anh, thật sự là tôi không dám nhận món quà này " Vân Di trên trán đã nổi đầy gân xanh, khóe miệng đang kéo cao lên, giật giật không biết bao lần rồi. Nụ cười Vân Di cứng nhắc, tay vẫn đẩy hộp quà về phía Tài Thuận.
" Vân Di, cô như thế là không nể tình tôi rồi. Món quà cũng không có giá trị gì to lớn, đấy chỉ là chút thành ý của tôi thôi " Tài Thuận lắc đầu, không nghe lời Vân Di nói, một mực giữ tay Vân Di lại đưa cho cô.
Nể tình cái beep! Lão nương đây chính là không nể tình anh đấy.
Mẹ nó! Sao lại phiền phức thế cơ chứ! Tốn biết bao nhiêu gian của lão nương rồi. Mẹ anh không dặn là không được nhận quà của người lạ à.
" Đội trưởng Tài, cảm ơn thành ý của anh