" Thế anh bị bắt khai ra hết rồi à ?" Vân Di dừng việc chạy bộ lại, cô lau mồ hôi để lăn dài trên má, điều hòa lại nhịp thở của mình.
Mặc dù là mùa đông khá lạnh nhưng chỉ cần hoạt động thể dục một chút là Vân Di đã nóng cả người rồi. Vân Di ra hiệu bằng tay cho Hiểu Tâm cứ tiếp tục chạy trước. Thấy Hiểu Tâm hiểu ý mình tiếp tục chạy bộ, lúc bấy giờ cô mới yên tâm tiến đến chiếc ghế dài ở sân ngồi xuống. Bỏ cái tai nghe ra khỏi tai, cô lôi hẳn điện thoại để thoại ra để nói chuyện, Vân Di nói.
" Mất công em tin tưởng anh như vậy ".
" Bảo bối! Đừng giận anh mà. Anh thật sự đã cố hết sức rồi. Ai mượn ông quá nhạy bén, làm anh muốn khua chân múa tay cũng khó " Vân Quân đầu điện thoại bên kia nghe thấy giọng thập phần đè nén tức giận của cô em gái, ủy khuất vô cùng. Anh buồn rầu đáp.
" Chưa kể, khi em đi tham gia nhập ngũ đến giờ còn không điện cho anh lấy một cuộc. Làm anh trai này khổ tâm lắm không, thứ bảo bối vô tâm kia ".
Vân Di nhăn mày, kéo xa điện thoại ra khỏi tai một chút để tránh tiếng than oán vang lên như lệnh vỡ kia.
Hờ! Là tưởng ai cũng rảnh rỗi như anh ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Được, được rồi, anh đừng nói nữa, là lỗi của em. Mấy tháng qua em rất bận, đúng là không thể hỏi thăm anh " Vân Di thở dài, dựa lưng vào thành ghế đá. Cái cảm giác mát lạnh truyền qua lưng cô giảm bớt cơ thể đang nóng, làm Vân Di khoan khoái không ít.
" Anh đã nói rồi mà, nghe anh thì giờ em đã đã khổ không ?" Vân Quân xì một tiếng, bật tiếng cười khanh khách.
Vân Di "...".
Cô chắc có thể tưởng tượng được phần nào vẻ mặt đắc ý vừa rồi thông qua lời nói của Vân Quân.
Hừ! Đúng là đồ trẻ con.
" Nếu không có gì nữa thì em tắt máy đây " Vân Di lạnh nhạt trả lời, nếu nói chuyện thêm một lúc nữa với anh trai chủ thể chắc cô chỉ hận xuyên qua điện thoại bóp cổ chết kẻ không biết điều kia. Lão nương thật nể phục chủ thể bao năm nay có thể kìm được đánh chết anh trai thích trêu chửi này.
Thấy Vân Di toan tắt máy thì Vân Quân vội vàng gọi giật lại.
" Ấy, từ từ đã, làm gì mà vội thế. Thật ra lần này còn có vấn đề nghiêm trọng hơn " Vân Quân gấp gáp nói...
" Cộc cộc ".
" Vào đi " Khương Mục tập trung sửa soạn lại mấy tờ giấy dữ kiện quan trọng mà cấp trên gửi xuống, tiếng gõ cửa dường như lôi anh khỏi công việc đang nhập tâm từ nãy đến giờ.
Vân Di đẩy cửa bước vào, giơ tay lên trán chào khẩu lệnh " Chào chỉ huy ".
Khương Mục liếc nhìn cô, đôi tay vẫn thoăn thoắt làm việc. Anh " ừ " nhạt một tiếng, rồi cúi đầu tiếp tục công việc, giọng vẫn đều đều nói " Có chuyện gì không ?".
Vân Di thấy hành động chăm chỉ làm việc của Khương Mục phía trước, không khỏi suýt xoa, cảm thán. Mặc dù cô đã không ít lần ngắm nam chính khi mặc cảnh phục nhưng cũng thể phủ nhận rằng... Khương Mục thực sự rất soái. Thật bổ mắt, thật bổ mắt quá đi.
Tiểu Hắc "..." kí chủ lại lên cơn rồi kìa.
Vân Di hít một hơi, đưa tay vỗ vỗ má, không thể vì một phút nhất thời mà quên đi chính sự.
Cô ho nhẹ, nghiêm chỉnh nói " Chỉ huy, cho tôi xin nghỉ phép ngắn hạn mấy ngày ".
" Lý do ?" Khương Mục đều đều tay viết lách, chậm rãi lên tiếng.
" Nhà tôi hiện giờ đang có việc gấp. Thật sự là rất cần nghỉ, tôi chỉ xin nghỉ năm ngày thôi. Hết năm ngày tôi nhất định sẽ quay trở