Vân Di lấy một khoanh bánh nhỏ trên bàn tiệc, cô từ từ đưa lên miệng thưởng thức. Tiện thể liếc nhìn khắp nơi một vòng.
Hử! Không tệ, đồ ăn ở cũng khá ngon. Còn khách sạn thì trong có vẻ sang đấy chứ.
Cách phục vụ, không gian nội thất, cách tổ chứ chương trình đều có quy trình, rất lịch sự và quý phái. Nói chung khá tuyệt vời, không đến nỗi nào.
" Sao thế? Nhìn mặt bảo bối sao vô cảm vậy. Không vui à ?" Vân Quân sau khi nói chuyện qua loa với người bạn, liền quay về chỗ cũ Vân Di đang đứng. Nhìn cách cô chán nản bỏ từng miếng bánh vào miệng mà buồn cười.
Vân Di quay sang, trừng mắt với Vân Quân.
" Anh thấy có ai thích thú khi bị ép đi thế này chưa?" vui cái con khỉ, lão nương muốn về nhà.
" Được rồi, được rồi, việc này là bất đắc dĩ. Anh cũng không muốn đi cho lắm " Vân Quân nhún vai bất lực, anh nói nhỏ " Chưa kể đến mấy nữ nhân cứ nhìn anh như sắp ăn thịt anh đến nơi rồi ấy. Bảo bối à, em phải có nghĩa vụ bảo toàn anh trai mình về an toàn ".
Nói xong, Vân Quân xoay người đối diện cô. Nhìn Vân Di đầy tin tưởng, giống như là đang trao trọng trách gì quan trọng và cao cả lắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Di "..." hình như câu thoại hơi sai sai. Cái đấy đáng lẽ phải để cô nói mới đúng...
Vân Di hất cánh tay Vân Quân đang choàng cổ mình ra, cô lườm anh " Anh giữ chút hình tượng cho mình đi. Ở nhà cư xử thế nào cũng được nhưng ra ngoài phải nghiêm chỉnh vào ".
" Ây dô! Bảo bối lo giữ hình tượng cho anh sao ?" Vân Quân nghe cô nói, đôi mắt sáng rực như đèn " Nhưng kệ họ chứ, anh yêu chiều em gái thì có gì mà sai. Chưa kể mấy người làm sao sánh được bằng với bảo bối đẹp tuyệt trần của anh ".
Vân Di nghe mấy lời của Vân Quân thoáng rùng mình mấy cái. Thật sến sẩm, đúng là kẻ cuồng em gái có khác.
Nhưng mà này... Anh có nhìn thấy mấy nàng đang kia nhìn lão nương với ánh mắt thù hằn như muốn lột da, rút xương của lão nương không? Họ không nhìn ra lão nương và tên ngốc nghếch nhà anh là hai anh em ruột đâu. Trong mắt mấy người đấy lão nương chính là tình địch đấy.
Chẹp! Lão nương cũng không rảnh để đi dẹp mấy kẻ não tàn cho anh. Anh vẫn nên tự mình làm thì hơn...
Vân Di thở dài ngán ngẩm, đào hoa quá cũng không tốt.
Thực chất, bản thân Vân Di cũng phải công nhận rằng Vân Quân là một người khá thành đạt.
Mặc dù không đi theo học để vào ngành quân đội như ông và bố nhưng anh lại cực kì thành công trên con đường sự nghiệp riêng của mình.
Một người đứng trên đỉnh của danh vọng, cộng thêm có chút nhan sắc như Vân Quân thật sự là mẫu hình lý tưởng của nhiều nữ nhân. Chẳng trách anh ta lại được chào đón và săn đuổi như vậy.
Cô bỏ nốt miếng bánh vào miệng, lẳng lặng quan sát từng tốp người đang đứng nói chuyện phiếm với nhau, cất lên nhưng nụ cười đầy gượng gạo, những lời nói có cánh được tung hứng bên này truyền sang bên khác. Tất cả đều khiến cho Vân Di cảm thấy hơi nực cười.
Thật ra cái bữa tiệc gọi là họp lớp và giao lưu với hậu bối cũng chỉ là cái cớ vậy thôi. Còn thực chất đến đây hầu hết ai cũng có ý định riêng cả. Không phải khoe khoang mình thành công hay tìm mối quan hệ để làm ăn thì cũng kiếm vài người tốt tốt có triển vọng như tên ngốc Vân Quân để ôm đùi.