Vân Di ngáp dài mệt mỏi, cô sấy khô mái tóc đang ướt sũng của mình. Xong xuôi Vân Di tiến đến bàn trang điểm, tự rót cho mình một ly rượu vang, nhâm nhi thưởng thức. Tiếng nhạc êm dịu phát ra từ cái loa nhỏ cạnh máy tính, kết hợp với đồ uống yêu thích khiến Vân Di mới khi nãy có phần hơi uể oải nay dễ chịu hơn hẳn.
Nghĩ lại đến không khí ăn tối vừa , cô không khỏi ngán ngẩm, thở dài thườn thượt.
Vân Di đã phải mất gần nửa tiếng đồng hồ để dỗ ngon dỗ ngọt ông của chủ thể xuống mời bữa tối. Sau đó nuốt thức ăn trong một bầu không khí ngột ngạt đến khó chịu.
Đấy là còn chưa tính sau bữa ăn đấy, cô là người chịu trách nhiệm đi khuyên ông chủ thể. Phải ra sức giải thích việc cô nhập ngũ đấy là hoàn toàn cô tự nguyện, không có ai ép buộc cả. Vân Di nói nhiều đến mức cô tưởng mình lạc cả giọng đi. Rất may là cuối cùng ông chủ thể cũng chịu nghe lời, không truy cứu đối với Vân Phùng nữa.
Hồi lâu mới cho bố Vân Di một thái độ tốt hơn một chút.
Vân Di đưa tay lên bóp trán, cô đặt ly rượu xuống, tắt luôn âm thanh.
Công lược nam chính đã làm cô đủ phải nhọc tâm, phiền phức rồi. Nay còn phải đi sửa lại mối quan hệ của gia đình này, thật chỉ muốn thổ huyết mà chết ngay tại chỗ.
Thiên a~ Lão nương muốn được bế quan đi ở ẩn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Hắc "..."
Xùy! Bỏ đi! Bỏ đi! Hôm nay vậy là khá tốn sức lực của cô rồi. Cũng đã vài tháng không được thư giãn thế này. Giờ cô đi ngủ bù lại sức đã, phải tranh thủ nghỉ ngơi năm ngày để tiếp đấy lấy sức mà đi công lược nam chính tiếp. Thời gian đến lúc nữ chính xuất hiện cũng gần đến rồi, cô cũng không thể ngó lơ kế hoạch của mình đã tính từ đầu được.
Ngay khi Vân Di định đi ngủ thì bất chợt cửa phòng của cô bị một lực nào đó mở ra hết sức thô bạo. Khiến cô giật mình mà choàng dậy.
Vân Di "...\(ಠ⌣ಠ\)..." được rồi, khỏi phải đoán lão nương cũng biết hung thủ là ai.
" Anh không thể xuất hiện một cách thường nhất được à ?" Vân Di lườm lườm Vân Quân đang cười cợt đứng trước cửa phòng cô, cô gằn giọng " Vân Quân! Gõ cửa, đấy là phép tắc tối thiểu ".
" Tại anh có việc gấp quá, mà sợ em có thói quen giờ giấc trong quân đội sẽ đi ngủ sớm nên mới vội vàng qua đây như vậy " Vân Quân nhận được cái nhìn sắc như dao của Vân Di, rất biết điều ra mới chiều ăn năn, hối lỗi. Anh đứng khư khư ở cửa không dám bước vào thêm nửa bước nữa, hình ảnh giống hệt cún con đáng thương bị chủ nhân mắng vậy.
Mỗi lần em gái anh mà gọi thẳng tên anh như thế, chắc chắn một điều là bảo bối đang cực kì tức giận. Cách tốt nhất là nên nhận tội hoặc có một lời giải thích thỏa đáng nhất, xem ra mới không bị ăn đánh.
Hic! Ngày trước đã ác ma rồi, nay đi nhập ngũ xong còn nâng một tầm đáng sợ mới. Tiểu muội của anh không biết đùa là gì cả.
" Thế... việc quan trọng anh muốn đề cập ở đây là gì ?" Vân Di nhàn nhã bắt chéo chân, chống cằm, thong dong mà nhìn Vân Quân, nụ cười cực kì hòa nhã.
Khóe miệng Vân Quân giật giật liên hồi, yết hầu khẽ trượt xuống vài đường. Suy nghĩ trong giây lát để tìm câu hợp lý nhất, tránh bị ăn đánh oan " Thật ra mấy ngày nữa anh có việc, đó là đi họp lớp cũng tiện thể giao lưu với các hậu bối khóa ... ".
" Sao nữa ?" Vân Di vẫn giữ nguyên điệu cười đấy, ánh mắt cô đều toát lên vẻ trìu mến.
" Ha ha! Anh muốn rủ em đi cùng... Đúng, đúng vậy! Chẳng phải lâu lắm em chưa được đi chơi à? Đây là cơ hội tốt đúng không ?".
Vân Quân cười " ha ha " hai tiếng, mắt đảo đi nơi khác, tay không tự chủ mà nới lỏng chiếc cà vạt cho dễ thở. Anh sắp bị khí tức giết người đang tỏa ra hừng hực của bảo bối dọa cho ngạt thở đến nơi rồi... Quá đáng sợ!
" Vân Quân à! Năm trước anh cũng đã từng nói với em câu này. Nhưng thực chất là anh lười đi tiếp chuyện với bạn bè, toàn lôi em ra làm bia đỡ đạn, còn mình sẽ thanh thơi mà đi chơi. Anh nghĩ em vẫn còn tin lời anh nói? Nếu thấy không thích có thể không đi " Vân Di đều đều nói, nét mặt không hề thay đổi.
Bị Vân Di nói trúng tim đen, Vân Quân khẽ giật thót, đành ngượng ngùng, xoa xoa đầu " Thôi giúp anh đi. Suy cho cùng thì anh cũng từng là hội trưởng hội học sinh, việc đi là điều không thể tránh khỏi. Với lại bị mấy hậu bối ở đấy bám lấy, hỏi này hỏi