Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 164


trước sau



" Bảo bối, thật sự Tết Nguyên Đán em không về được à ?" Vân Quân buồn rầu, nhìn Vân Di sắp bước vào khu quân sự mà không nỡ.

 Mấy ngày ở nhà của Vân Di trôi qua nhanh quá, làm Vân Quân thấy nuối tiếc. Chưa kể lần này là tết đầu tiên anh phải xa cô em gái yêu quý như thế. Nghĩ đến thôi mà lòng anh đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Vân Di lấy tay bóp trán, thở dài. Ở nhà mấy ngày vừa qua, cô đã bị ông và anh lên tiếng phản đối khi biết tin cô sẽ ở lại đợt nghỉ tết. Khuyên can, làm công tác tư tưởng mãi, hai người cũng mới chịu nghe lời. Hình như cô cũng nhận thấy vẻ mặt buồn của Vân Phùng thì phải, có lẽ người cha vô cảm như trong nguyên tác cũng không phải là đúng hoàn toàn...

Giờ đến lúc cô sắp vào thì lại Vân Quân lại mè nheo nữa là sao? Tha cho lão nương, mấy ngày qua thực quá nhức đầu rồi.

" Anh mà nói thêm nữa. Em từ anh " Vân Di hừ lạnh một tiếng, lớn tiếng đe dọa.

" Được rồi, không làm phiền em nữa. Mau vào đi bảo bối "  Vân Quân không tình nguyện, rốt cuộc cũng buông tha cho Vân Di, chấm chấm nước mắt lái xe rời đi. 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hức! Bảo bối lại không thương anh nữa rồi..

Vân Di "..." tên này còn chăm lo cho cô hơn cả một người mẹ chăm con. Ủy mị với em gái như thể con gái ruột sắp đi lấy chồng vậy.

Haiz! Làm sao mà trên thương trường Vân Quân lại nghiêm nghị, khiến nhiều người khiếp sợ thế? Giá mà anh ta đối với em mình bằng một nửa sự nghiêm túc thế có phải tốt hơn không? Cuồng em gái quá cũng phải là điều tốt...

" Kí chủ, dạo gần đây cô thấy nghỉ ngơi thế nào? Trông cô có vẻ khá ổn đấy chứ " Tiểu Hắc xuất hiện, đi kế bên Vân Di.

" Bé cưng, lâu lắm mới thấy cưng đấy " Vân Di nhìn thấy tiểu shota nào đó, liền phấn khích mà cúi xuống, ôm vào lòng. Thỏa mãn mà cọ cọ má mình với hai má mềm như bánh bao của cục cưng.

Tiểu Hắc "...".

" Kí chủ, mau thả tôi ra " Tiểu Hắc lườm lườm Vân Di, hai tay nhỏ nhỏ, mềm mềm ra sức đẩy mặt Vân Di ra.

Mãi đến khi Vân Di chịu thua, buông thả Tiểu Hắc xuống. Bấy giờ nó mới búng tay một cái, trong không gian liền xuất hiện một lọ thuốc nhỏ.

 Tiểu Hắc nhanh chóng lấy ra một viên, nhét vào miệng Vân Di, số thuốc còn lại liền nhét vào tay Vân Di " Hôm nọ tôi có kiểm tra thân thể kí chủ, phát hiện người cô có quá nhiều vết thương. Cái này... cô giữ đi ".

Vân Di cảm nhận vị ngọt đang tan chảy trong miệng, những triệu chứng đau nhức toàn thân dần biến mất. Cô đón lấy lọ thuốc mà Tiểu Hắc cho, yêu chiều véo cái má trắng mềm của tiểu shota.

" Không sao! Dù gì mấy cái vết thương nhỏ này cũng đâu thể giết chết được tôi " Vân Di cười xoa, đều không mấy bận tâm.

Aydzaa! Đúng chỉ cục cưng lo cho cô nhất thôi. 

Tiểu Hắc đen mặt, giọng non nớt có phần trách móc cô " Biết là thế nhưng kí chủ cũng phải chú ý bản thân chứ. Tôi đang phải xử lý rất nhiều dữ liệu của máy tính tổng gửi. Sẽ không còn quan tâm kí chủ như trước. Vậy nên cô cầm tạm lọ thuốc hồi sức này, cần gì thì cứ dùng. Ưu đãi của tôi dành riêng cho kí chủ đấy ".


Sao nó lại không biết tính cách của kí chủ mình như thế nào. Cô sẽ không quan tâm thân thể này ra sao, miễn là đạt được mục đích của mình là được. Vì thế, không ít lần thân thể kí chủ rơi vào trạng thái nguy hiểm cận kề.

" Chứ không phải từ hôm trẫm thị tẩm nàng, nàng liền lặn mất tăm sao ?" Vân Di cười bỉ ổi, lưu manh nhìn

cục cưng.

Tiểu Hắc nghe Vân Di nhắc lại chuyện cũ, mặt vốn dĩ đã đen nay còn hóa đen hơn.

Kí chủ... cô thật không có tiết tháo. Không nhắc thì thôi, nhắc lại Tiểu Hắc chỉ có mức khóc ròng. Nhớ lại lần " thị tẩm" đấy, Tiểu Hắc quay về không gian trong thân hình thân tàn ma dại. Nó thậm chí còn dám ra ngoài, chỉ sợ ló mặt ra kí chủ liền dở trò biến thái với mình.

" Hừ! Tôi về " Tiểu Hắc giận dỗi, định quay trở lại không gian.

" Ấy! Chỉ là nói đùa thôi. Làm gì mà tức giận thế ?" Vân Di tóm người nào đó đang tính bài chuồn, cười sủng nịnh " Trẫm yêu thương nàng còn không hết. Sao nỡ lòng nào tổn hại đến bé cưng ".

Hứ! Dù là hệ thống, nó cũng có tự trọng đấy nhé. Không phải kí chủ nào cũng được nó cho dễ dãi thế đâu. Đúng là kí chủ không biết điều, sao kí chủ không thức tỉnh mà để ý nó tốt bụng như thế này cơ chứ... 

Vân Di cất đồ đạc của mình xong xuôi đâu vào đấy. Lúc bấy giờ cô mới thay quân phục, tìm Khương Mục để báo cáo.

" Thưa chỉ huy, tôi đã quay trở về đơn vị " Vân Di đứng nghiêm, chào khẩu lệnh, cô nhoẻn miệng cười với người đang ngồi ở bàn làm việc.

Khương Mục chỉ liếc Vân Di lấy một cái, rồi lại cắm cúi vào chiếc máy tính làm tiếp.

Vân Di lông mày nhăn mặt, khuôn mặt đẹp bỗng cau lại khó hiểu. Sao trong một giây cô lại nhận được vẻ khó chịu từ nam chính? Cô nhớ là cô vừa mới quay về quân khu, nào đã làm gì phật lòng Khương Mục đâu. 

" Chỉ huy ?" Vân Di thấy không khí im lặng nặng nề này cứ kéo dài mấy phút liền không nhịn nổi mà lên tiếng.

" Tôi hiểu rồi, không còn gì thì ra ngoài đi " Khương Mục im lặng, rốt cuộc cũng lạnh lùng đáp. Anh nói vỏn vẹn có bằng đấy từ, không thèm nhìn Vân Di lấy một cái nào nữa, hoàn toàn coi cô là không khí. 
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Vân Di "...\(╯ಠ\_ಠ)╯︵ ┳━┳..." chết tiệt, lão nương đã làm gì có lỗi với nhà ngươi.

" Đã rõ " Vân Di hít một thật sâu, cô kiềm chế lại bản thân không bị bùng phát. Vân Di gật đầu, ngoan ngoãn bước ra ngoài. Nam chính có vẻ gặp phải chuyện gì đó, tốt thôi, cô cũng không phải kẻ ngốc mà ở đấy thành bao cát trút giận.

Thấy Vân Di đi mà không thèm quay đầu lại. Khương Mục có chút ẩn ẩn tức giận, thô bạo mà bẻ gãy nát cái bút máy trong tay lúc nào không hay. 

Anh cứ nghĩ cô ta xin nghỉ vì nhà có việc gấp thật. Ai mà ngờ được, cái việc gấp mà cô ta nói hóa ra là đi hẹn hò với nam nhân. Lại còn dám ngang nhiên thể hiện tình cảm ở nơi đông người nữa. Đúng là quá thất vọng về cô ta.

Trần đời, Khương Mục cực ghét ai nói dối, đặc biệt nhất là cấp dưới của anh. Khương Mục càng nghĩ càng ân hận, ân hận vì đã cho Vân Di nghỉ, thậm chí là có phần nới lỏng kỉ cương trong quân đối với lính mới như cô.

Nhất định sau lần này phải rút kinh nghiệm, phải thiết quân luật hơn nữa... nhất định là như thế.

Khương Mục nghĩ xong, khí tức đều tỏa ra lạnh lẽo hơn làm căn phòng thoáng âm u bao phủ. 

\*\*\* Lời của ad\*\*\*

Lưu ý: Đủ 150 like và 80cmt sẽ lập tức up chương tiếp theo dù đó là sáng sớm hay đêm muộn\(。•̀ᴗ\-\)✧\( nhớ là mỗi người chỉ được một cmt không được lập lại \).Và đừng quên vote 5 sao cho ad nha♡\\( ̄▽ ̄\)/♡. Thank you❤





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện