Vân Di nheo mắt lại, cầm chắc cây súng ngắn trong tay, chậm rãi mà kéo cò, ngắm thẳng đến tâm rồi bắn. Cô bắn liên tục ba phát ở ba bia đạn khác nhau
" Tâm mười, ba phát liên tiếp đều mười. Tốt, người tiếp theo " Khương Mục nhìn ba tấm bia mà Vân Di vừa bắn xong, liền ghi nhanh vào cuốn sổ nhỏ anh cầm trên tay. Anh quay sang ra hiệu cho người tiếp theo.
Vân Di vừa hoàn thành bài của mình xong, liền nhận được không ít lời khen người từ những quân nhân bên cạnh. Cô quay lại cười khách sáo, nói lời cảm ơn.
Vân Di tháo chiếc kính bảo hộ xuống, cô đặt súng khẩu súng nhỏ nằm ngay ngắn trên bàn, tiện thể gỡ luôn găng tay bảo hộ ra khỏi tay. Xong xuôi mới bước ra ngoài phòng tập bắn, cô tiến đến chỗ Khương Mục đang đứng, nói.
" Chỉ huy, tiếp theo tôi cần làm gì nữa ?".
" Cô sang bên phòng bên cạnh, luyện thêm. Tôi quan sát nốt mấy người ở đây, lát nữa sẽ qua chỗ cô để kiểm tra " Khương Mục không thèm liếc Vân Di lấy một cái, biểu cảm trước sau như một, đều chỉ có một thái độ lãnh đạm với Vân Di. Thậm chí chẳng có phản ứng gì với mấy lời khen dành học trò của mình cả.
" Đã rõ " cô gật đầu, không vì thái độ của Khương Mục mà để ý tới. Cực kì ngoan ngoãn bước sang phòng bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Vân Di không có bất cứ phản ứng nào mà một mực tuân theo. Anh hừ lạnh, tiếp tục chuyên tâm tập trung vào công việc của mình...
" Tiểu Hắc, cậu nói xem tại sao lượt hảo cảm của Khương Mục lại tăng lên đến kì lạ như vậy " Vân Di thành thục lắp gỡ vỏ đạn rỗng ở súng, thêm vào vài viên đạn. Một bên thì đang nói chuyện với Tiểu Hắc.
May mắn là cô nhận thấy sự thay đổi bất thường của Khương Mục mới nhớ nhờ Tiểu Hắc kiểm tra hộ xem thế nào. Quả thực nghi ngờ cô đúng không sai, độ hảo cảm tự dưng nhích cao lên một cách bất thường.
Tiểu Hắc đưa tay lên, lướt rất tìm rất nhanh bảng thông tin trên hệ thống ghi chép, bản thân nó cũng khó hiểu không kém kí chủ mình.
Tự dưng lại tăng như thế, thật khó nói. Lẽ nào... lần này lại có lỗ hở của bug mà máy tính chưa phát hiện ra được. Máy tính chủ đúng là làm ăn thật vớ vẩn.
" Kí chủ, theo thông tin dữ liệu mà tôi nhận được thì hảo cảm nam chính tăng lên là khi cô xin nghỉ và rời khỏi quân sự " Tiểu Hắc sau khi tra cứu một hồi liền đều đều đáp Vân Di.
Vân Di giương cây súng lên, bắt đầu nhắm bắn. Cô cứ nhằm hòng tâm mà làm mục tiêu, phát nào đều trúng tâm phát đấy, thao tác cực kì chuyên nghiệp.
" Nghe cục cưng nói thế... Chẳng nhẽ nào Khương Mục lâu không thấy học trò sinh nhớ, bỗng dưng nổi lên tình cảm " Vân Di vừa nói xong, liền bị chính mình gặp phắt đi.
Làm gì có chuyện đấy xảy ra được, nhất là một kẻ khô khan như nam chính Khương Mục thì càng làm Vân Di không thể tin được. Thà nói bé cưng có bảy mươi hai phép biến hóa thần thông, thì ít ra cô còn tin được.
Tiểu Hắc "...\(\=.\="\)..." sao nó nằm im cũng bị dính đạn là thế nào. Với lại bảy mươi hai phép biến hóa là cái gì, cô coi tôi là Tôn Ngộ Không đấy à?
" Kí chủ, dù sao lỗi nhỏ này cũng không cần quá bận tâm làm gì. Cứ coi như nó có lợi cho cô đi ".
" Bé cưng nói đúng, tôi kiểu gì vẫn được lợi nhất " Vân Di gật gù hưởng ứng. Cô thay thêm một lớp đạn nữa, chăm chú vào luyện tập tiếp. Cô lại ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột với Tiểu Hắc.
Vân Di chợt nhớ đến tính khí của Khương Mục từ lúc cô về quân khu đến hiện tại bây giờ. Thập phần đều không dành cho cô một cái nhìn tốt. Nhớ lại vẻ mặt cau có của Khương Mục, cơ miệng Vân Di không nhịn nổi mà giật giật lấy vài cái, cô nói với Tiểu Hắc.
" Nhưng tại sao thái độ của nam chính lại khác lạ như vậy. Rõ ràng là tăng hảo cảm mà sao Khương Mục lại đối xử tôi như