Sau tối hôm mà Vân Di quyết định thể hiện quyết tâm theo đuổi Khương Mục, nói cho anh nghe.
Ngoài tưởng tượng của Vân Di, nam chính dường như chẳng mấy bận tâm đến câu nói của cô. Mọi thái độ cũng như hoạt động đều trở lại trạng thái bình thường.
Thật ra hôm đấy, Khương Mục không nói đồng ý cũng như không từ chối cô. Nam chính chỉ là gạt đi, chuyển sang một chủ để hoàn toàn mới, cũng không thể hiện gì nhiều.
Vân Di tính toán, thực sự lẽ não nam chính không thích người tầm tuổi này như cô.
Vân Di lấy tay đỡ trán, không phải trớ trêu vậy chứ.
Nữ chính Tịnh Kỳ cũng chỉ kém Khương Mục hai, ba tuổi. Mà cô cũng chỉ kém nữ chính có vài tuổi. Cũng đâu gọi là sai biệt lắm đâu.
Còn nốt hôm nay là cô và Khương Mục sẽ rời nhà anh để về khu đơn vị vì hai người đã hết hạn cắt phép nghỉ. Mà tiến triển vẫn chưa đâu với đâu. Thật làm cô mất hứng a~
Bất quá, mọi chuyện cũng không thể nhanh chóng như vậy được...
" Kí chủ! Sao từ sáng đến giờ cô lại thở dài nhiều như vậy ".
Vân Di nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng. Gương mặt đang vạn phần ủ rũ bỗng tươi tỉnh lên hẳn " Tiểu Hắc, cục cưng ơi~ ".
Tiểu Hắc rùng mình một cái, bay cao vụt lên, tránh cái ôm của Vân Di.
" Nàng không thương trẫm " Vân Di bắt hụt con mèo nhỏ liền dẩu môi, chấm chấm mắt, ủy khuất liếc Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc "..." kí chủ, tỏ ra đáng thương cũng không có tác dụng đâu.
" Nàng thật sự không thương trẫm ?" Vân Di khịt khịt mũi, liếm môi, khóe miệng kéo cao lên thành nụ cười nửa miệng, vẻ mặt vì thế có chút lưu manh " Cục cưng, nếu không xuống lão nương sẽ cho cưng biết tay ".
Tiểu Hắc "...\(ಥ﹏ಥ\)..." kí chủ, đây là cô ép người.
Tiểu Hắc không sao được nữa, liền miễn cưỡng bay sà xuống, cam chịu để Vân Di ôm vào lòng, Nó không muốn thân xác tàn tạ trở về không gian hệ thống nữa.
" Đấy, thế này có phải ngoan không " Vân Di thích chí cưng nựng mèo đen, bế Tiểu Hắc lên, dụi dụi mấy cái ở mặt.
Ôi chao! Dễ thương chết đi được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Sao nhìn cục cưng như kiểu tôi sắp ăn thịt cậu đến nơi vậy " nhìn gương mặt biểu cảm méo mó đến tội của Tiểu Hắc, Vân Di phì cười bảo.
Chẳng lẽ lại không? Có bao giờ kí chủ tha cho tôi lành lặn trở về hệ thống đâu. Mà nếu có thì cũng đếm được trên đầu ngón tay.
Sau khi để Vân Di thỏa mãn vuốt ve, cưng nựng, trêu đùa thoải mái thì rốt cuộc cũng buông tha cho nó.
" Thế kí chủ có chuyện gì phiền não mà than phiền từ sáng vậy ?".
" Cũng không có gì đặc biệt lắm. Chỉ là tôi cảm thấy độ hảo cảm của nam chính không được tăng lên cho lắm " Vân Di thả Tiểu Hắc ra, cô tựa mình vào thành ghế, chép miệng rồi nói.
Tiểu Hắc cau mày, bỗng chốc hóa thành tiểu shota đứng trước mặt Vân Di. Nó vung tay lên không trung, lập tức bảng dữ liệu liền hiện ra ngay trước mắt. Tiểu Hắc nhìn kĩ lưỡng bảng thông tin công lược của Vân Di. Có chút ngạc nhiên.
" Kí chủ, hảo cảm của nam chính dành cho cô đang rất ổn định mà. Thậm chí còn tăng gấp đôi theo ngày. Cao nhất là mấy hôm trước ".
Tiến triển tốt thế này, sao kí chủ lại cứ lo nhỉ? Mà bẫng đi mấy hôm nó không để tâm kí chủ một chút, không ngờ cô ấy đã vượt lên nhanh như vậy... Khó chịu...
Tiểu Hắc nói xong, đến Vân Di ngạc nhiên không kém. Không nghĩ nó lại tốt như vậy.
Aydzaa! Nếu nói thế thì chẳng phải là lời nói của cô đêm đi hái lộc ấy có tác động đến Khương Mục à.
Chậc! Chậc! Nam chính không thành thật với cảm xúc của mình gì cả.
May mà có cục cưng giúp cô tra ra, nếu không lão nương sẽ thất vọng về mình mất...
" A! Đúng rồi! Cục cưng, hôm trước nàng nói nàng mới được có một hình dạng mới. Mau biến hình cho trẫm duyệt xem nào " như chợt nhận ra lời nói của Tiểu Hắc của mấy hôm trước.
Mải bận chính sự của nam chính nên cô quên béng mất tiêu, may mà lần này nhớ. Nếu không thì suýt nữa bỏ lỡ một thiên thần...
Vân Di nhìn tiểu shota đầu tà mị, nụ cười có chút bỉ ổi.
Tiểu Hắc sờ má, ánh mắt lảng tránh, kí chủ thật đáng sợ " Thật ra cũng không biến đổi gì nhiều lắm...".
Nó còn cứ tưởng kí chủ quên rồi chứ.
" Kệ đi, trẫm muốn xem " Vân Di hí hửng, tầm nhìn dán chặt vào Tiểu Hắc không dời.
" Nếu kí chủ đã muốn vậy. Cũng đang tiện ở hình dạng này tôi sẽ cho kí chủ xem. Tôi nói trước là không khác biệt lắm đâu " Tiểu Hắc vừa nói xong, nó búng tay một cái thì lập tức một làn khói mỏng màu xanh nhạt bao quanh Tiểu Hắc.
Vân Di tròn mắt, thích chí. Chà chà! Lần này hệ thống còn tặng thêm cả hiệu ứng chuyển động nữa à. Thú vị! Thú vị lắm...
Phụt!
" Kí chủ! Kí chủ, cô không sao chứ ?" thời khắc mà Tiểu Hắc vừa xuất hiện, Vân Di đã không nhịn được mà chảy máu mũi.
Trông hình dạng nó xấu quá sao? Chỉ là thêm hai cái tai và một cái đuôi ở hình dạng shota này thôi mà. Cũng đâu gọi là khó nhìn lắm đâu.
Vân Di lau vội máu ở mũi, mắt cô sáng như đèn, phấn khích đến phát điên.
Thiên a~ Đây hẳn là tạo hóa của tạo hóa, cực phẩm trên cực phẩm.
Ôi! Nhìn đôi tai mèo đen đang rung nhẹ kìa, chưa kể chiếc đuôi ngoe nguẩy, kết hợp cùng với dáng hình shota quản gia.
Ư ư ư! Đây đúng là là đòn đánh chí mạng với lão nương.
Tiểu Hắc "...\(눈\_눈\)..." là nó nghĩ nhiều rồi.
Vân Di liền bổ nhào tiến đến ôm chặt lấy Tiểu Hắc, sờ khắp người tiểu shota, mặc kệ dòng máu ấm đang không ngừng chảy ra. Vân Di thích nhất là sờ tai và cái đuôi kia. Nó khiến Vân Di yêu thích không lối thoát.
A a a! Thật một há miệng ngoạm một phát bỏ cục cưng vào bụng quá.
" Ấy, kí chủ... đừng sợ cái tai và đuôi tôi nữa... Hai chỗ đấy... là điểm nhạy cảm của tôi " Tiểu Hắc bị Vân Di sờ soạng đến đỏ mắt, đôi tai mèo liền cụp lại, nhột nhột cực kì. Đôi mắt xanh dương ánh lên mấy giọt lệ ướt át, chớp chớp nhìn cô, vạn phần tủi thân.
Khụ khụ! Giọng trẻ con này thật quá gợi cảm đi, đây là muốn câu dẫn cô phạm tội mà.
Thôi, lão nương không còn gì mà nuối tiếc nữa. Cục cưng, mau mau chiếm lấy lão nương đi. Trẫm đây sẽ tình nguyện vì nàng mà hiến dâng.
Khóe môi Tiểu Hắc co rút, lấy tay che mặt, không có lời nào để nói. Bệnh cuồng tiểu shota hết thuốc chữa rồi...
... Nhưng kí chủ thích là tốt rồi...
" Hai đứa mấy giờ mai khởi hành ?" Lương Lệ giúp Vân Di bỏ đồ đạc linh tinh cần thiết vào vali.
" Chắc chúng con cũng đi sớm thôi ạ" Vân Di đáp.
" Tiếc thật đấy, ta còn cứ nghĩ hai con ở nhà lâu lâu. Ai mà ngờ được mới có thế đã rời đi rồi. Lại còn mỗi hai tấm thân già ở đây thôi " Lương Lệ buồn rầu, lẳng lặng chấm nước mắt ở khóe mi.
Vân Di chỉ còn biết đường cười trừ. Bản thân cô thú thực là rất yêu quý hai ông bà của nam chính. Đối xử cô mấy ngày vô cùng tốt, thậm chí Vân Di còn cảm nhận được hai người còn thiên vị cô hơn cả Khương Mục là cháu ruột.
Thấy Lương Lệ thế này Vân Di có chút áy náy, cô đành nắm chặt lấy tay Lương Lệ, an ủi " Bà yên tâm, nếu được nghỉ phép nữa. Nhất định sẽ về thăm hai người ".
Lương Lệ nghe thấy thế liền vui mừng, vỗ vỗ bàn tay Vân Di đang nắm chặt mình. Bà nói " Con hứa đấy nhé, hứa rồi không được thất hứa đâu. Nếu không già này sẽ buồn lắm đấy ".
" Vâng " Vân Di vuốt vuốt tay Lương Lệ, cô trả lời chắc nịch.
" Hai người đang nói gì mà vui vẻ vậy ?" Khương Mục bước vào phòng thì thấy Vân Di và Lương Lệ đang trò chuyện rất thân mật. Khương Mục lấy vẻ hài lòng, anh không nghĩ Vân Di lại được lòng ông bà anh như vậy. Đúng là anh chọn người không sai mà.
" Nhãi ranh, không đến lượt chuyện của cháu " Lương Lệ trường mắt với Khương Mục, không cho anh một cái nhìn tốt.
Khương Mục "..."
" Thôi hai đứa ngủ sớm đi. À, ta có pha cốc sữa nóng cho hai đứa. Khương Mục ra lấy đi, ngoài kia kìa, chỗ ông con đấy. Còn con đợi chút ta sẽ mang vào cho " Lương Lệ đứng dậy ra ngoài, sực nhớ ra việc cần nói liền lật đật quay lại.
" Ấy chết! Để con làm