" Mệt không con? Chúng ta nghỉ một chút nhé " Lương Lệ quay sang ngó Vân Di đang đi bên cạnh. Thấy trán Vân Di hơi lấm tấm mồ hôi, bà có chút ái ngại.
Dù gì thì hai người cũng đã đi khắp nơi từ sáng đến giờ để chuẩn bị lương thực và đồ dùng cần thiết cho mấy ngày tết. Chắc con bé cũng thấm mệt rồi.
Lương Lệ thở dài, bà đã nói là để bà và Khương Mục đi mà cô bé không nghe. Nhất định một mực đòi đi thay Khương Mục. Nhìn cháu dâu tương lai mệt mỏi thế này, bà không nỡ.
" Không cần đâu ạ. Bà đừng lo cho con, mấy việc này làm sao đủ làm con mệt được " Vân Di tùy ý lau mồ hôi, nghiêng đầu cười đến rạng rỡ với Lương Lệ.
Mấy việc này làm sao mà sánh được việc lão nương luyện tập ở quân khu chứ.
Lương Lệ yêu chiều mà xoa đầu Vân Di, gương mặt phúc hậu bỗng mỉm cười vui vẻ " Được, thế thì chúng ta đi tiếp. Vất vả cho con rồi ".
" Không có, không vất vả mà, con thấy ở đây rất vui " Vân Di nghe vậy, vội xua tay, cô nói tiếp " Tết ở đây còn nhộn nhịp hơn ở chỗ con. Con rất thích ".
" Con thích là được rồi. Sau này về làm dâu cho đỡ lạ lẫm " Lương Lệ trêu chọc, bật cười trước thái độ lóng ngóng biện minh của Vân Di. Con bé này thật khả ái mà
" Bà cứ trêu con vậy " Vân Di đỏ ửng mặt, cắn cắn cánh môi hồng ngượng ngùng, đành ngoan ngoãn im lặng không nói thêm câu nào nữa, tránh bị Lương Lệ trêu ...
Thật ra sáng sớm nay, Vân Di vô tình nghe được cuộc trò chuyện của Lương Lệ và Khương Mục nên cô mới nhanh trí xin đi thay cho Khương Mục. Cơ hội lấy thông tin từ nam chính tốt thế này, cô quyết không bỏ qua.
Thấy cô thập phần hứng thú như vậy, Khương Mục bất đắc dĩ mới đồng ý. Tùy ý cho Vân Di vui vẻ đi theo Lương Lệ ra ngoài.
Nghe lời Lương Lệ thì Vân Di mới biết được thật ra bố và mẹ anh đều mất trong một nhiệm vụ mật khi anh mới có mấy tuổi. Vì thế một tay ông bà nuôi nấng anh nên người, đấy cũng là lí do mà Khương Mục quyết học thật tốt để noi theo bước chân của bố mẹ quá cố.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Di suy tư, chẳng trách trong nguyên tác Khương Mục lại có thể phải lòng nữ chính Tịnh Kỳ sâu đậm. Cô ấy chăm sóc chu đáo, thành tâm mà đỗi đãi với Khương Mục, dần vì lí do đấy mà cảm hóa nam chính khó tính phải lòng mình.
Vân Di nén tiếng thở dài, con đường phía trước vẫn còn dài lắm...
Vì tối nay là đêm giao thừa, thế nên ai cũng muốn mua sắm thật nhanh những đồ còn thiếu để chuẩn bị một cái tết trọn vẹn và tốt nhất.
Ngoài đường khắp nơi đâu đâu cũng đều đông đúc. Dọc hai bên đường đều là những nhà buôn đang đồ. Ai đấy cũng đều hối hả nhanh chóng làm việc hết công suất, trên mặt họ là những nụ cười rạng ngời. Không khí náo nhiệt, khiến người ta cảm nhận được không khí tết đang đến dần.
Đi hết cả buổi sáng, cuối cùng Vân Di và Lương Lệ cũng mua đủ số đồ cần thiết. Cô phải công nhận một điều rằng, mặc dù Lương Lệ cũng đã có tuổi nhưng bà lại còn rất khỏe. Thể lực phải sánh ngang với thanh niên bây giờ. Lương Lệ đều không ngần ngại việc gì khó, mà làm hết không có tí nào gọi là mệt mỏi.
Vân Di từng được Khương Mục kể qua rằng gia đình anh có truyền thống làm quân nhân từ xưa, nên cô đoán Lương Lệ cũng như thế...
" Cảm ơn lời chúc của anh. Chúc anh năm vui vẻ... Vâng...Ha ha, nếu anh muốn lần tới tôi sẽ làm hướng dẫn viên cho anh... " Vân Di vân vê lọn tóc nghịch ngợm, giọng điệu có vẻ hóm hỉnh, nhưng mặt lại chẳng lộ mấy phần cảm xúc hứng thú như giọng kia.
Cũng chỉ vài giờ đồng hồ nữa là thời khắc chuyển giao đến, xung quanh đây đều là tiếng râm ran nô đùa vui vẻ của đám trẻ con đang nô đùa. Cùng với đấy là những lời nói chuyện của nhộn nhịp của các bác hàng xóm. Xa xa còn có thể nghe thấy tiếng pháo tép đang vang lên rộn ràng. Tất cả đều hào hứng chờ đợi khoảnh khắc đặc biệt sắp đến.
Vân Di vừa gọi điện về chúc tết gia đình chủ thể, liền bị ông và Vân Quân náo loạn một hồi, mãi lúc sau mới có thể tắt máy được. Nhưng cô chưa kịp cất điện thoại đi thì đã bị một cuộc gọi đến lôi kéo lại.
Nhìn cái tên hiện trên màn hình, Vân Di cau mày, rốt cuộc cũng miễn cưỡng chịu nhấc máy nghe.
Cô không nghĩ rằng là Tài Thuận, người ở khu tập huấn vẫn còn nhớ đến cô cơ đấy. Nội dung rất đơn giản Tài Thuận gọi đến nói chúc tết cô, đùa rằng khi nào muốn sang quốc gia cô chơi một chuyến và anh ta muốn cô làm hướng dẫn viên cho mình.
Vân Di cũng nói đôi ba câu khách sáo lịch sự lấy lệ rồi dập máy.Thật phiền mà, lão nương bận lắm, không rảnh để chơi với anh đâu...
" Á! Chỉ huy, anh đứng đấy từ bao giờ thế ?" Vân Di toan bước vào nhà thì bị bóng dáng Khương Mục làm cho giật nảy mình. Cô vuốt vuốt ngực, khó hiểu nhìn anh " Sao anh lại ra đây ?".
" Ông gọi cô " Khương Mục xỏ tay túi quần, ung dung mà liếc Vân Di, anh đáp " Ai thế ?".
" Là Tài Thuận đấy, anh ấy gọi điện chúc tết tôi " Vân Di nhoẻn miệng cười.
Hừ! Chẳng trách lời nói có vẻ thân mật thế. Hóa ra là trung sĩ Tài. Hai người họ vẫn còn giữ liên lạc cơ à?
Nhanh thật đấy, chưa gì cậu ta đã kiếm được