Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 174


trước sau



Tiếng lọc cọc của quạt trần kêu lên khe khẽ, đều đều khiến người nghe vô cùng buồn ngủ. Chút gió thổi từ ngoài vào phòng không tài nào xua tan được cái oi bức của mùa hạ.

Vân Di lười biếng ngáp dài mấy cái, nằm bắt chân chữ ngũ mà nhìn trần nhà, mắt lim dim buồn ngủ. Hoàn toàn chẳng giữ chút hình tượng thanh cao, nghiêm nghị như thường ngày của mình chút nào cả.

" Em chắc em ở đây sẽ ổn chứ? Mấy hôm nay em toàn kiếm lý do để xuống đây thôi. Không sợ thượng tá sẽ phạt sao ?".

Tịnh Kỳ thu dọn chút sách vở trên bàn làm việc làm cho thật ngăn nắp. Cô ngoái người lại nhìn Vân Di đang nằm thư giãn trên giường bệnh, điệu bộ lại cực kì thoải mái hưởng thụ, đến nỗi cô quá quen thuộc hình ảnh này, không còn giật mình như buổi đầu tiên.

 Tịnh Kỳ chỉ biết cười mà lắc đầu.

Dạo gần đây cô bé này toàn lấy lý do người đau nhức, ốm mà trốn xuống đây để ngủ nướng hoặc ở đây nghịch điện thoại, để đến hết giờ mới bỏ về.

 Ấy thế mà nghe người trong quân khu nói thành tích của Vân Di lại vẫn tốt như vậy. Tịnh Kỳ còn mấy lần  tận mắt bắt gặp Vân Di đang tham gia luyện tập, làm cô thật thán phục mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Vân Di xoay người sang hướng Tịnh Kỳ, cô đưa tay lên chống cằm, bĩu môi, mặt không tình nguyện " Ý chị là muốn đuổi em đi à ?".

" Chị đâu có ý đó. Chỉ sợ em sẽ bị thượng úy khiển trách thôi " Tịnh Kỳ bật cười " Tính cách của thượng tá của em đã sớm được đồn xa rồi. Cẩn thận lại bị ăn phạt đấy nhé ".

" Không sợ " Vân Di xì một tiếng, rồi lại nằm thẳng ra, che miệng ngáp ngắn ngáp dài " Chị coi người khác đến cho em một lúc nhé. Em ngủ chút. Họ bắt gặp lại không hay ".

" Được, cứ ngủ đi. Chị coi cho em " Tịnh Kỳ gật đầu, cô bước đến giường chỗ Vân Di, kéo giúp tấm rèm để tránh người khác làm phiền...

Mặc dù nói là ngủ nhưng thật chất Vân Di chỉ nhắm mắt vậy, bản thân không hề có ý định ngủ.

Vân Di đã thử liên lạc lại với mèo cưng nhưng hoàn toàn không được. Tiểu Hắc giống như bặt vô âm tín. Cô không nghĩ lần này Tiểu Hắc lại giận dỗi cô lâu như thế.

Hức! Cô nhớ chết cục cưng nhỏ rồi.

 Mau mau hiện thân đi bé cưng của trẫm. Trẫm hứa từ nay sẽ đối xử thật tốt với nàng. Bé cưng, trẫm sắp nhớ nàng đến chết được rồi... 

Vân Di hé mắt, liếc nhìn bóng dáng vẫn đang lúi húi của Tịnh Kỳ. Vân Di khẽ tặc lưỡi, tính ra thì cô cũng đã thân thân với nữ chính hơn một chút rồi. 

Mọi chuyện đang rất ổn, tiến triển khá thuận lợi. Niềm tin Tịnh Kỳ dành cho cô cũng dần tăng lên. Việc này cực kỳ tốt trong việc thúc đẩy quan hệ giữa Vân Quân  và Tịnh Kỳ.

Lại nói Vân Quân, anh cũng rất biết phối hợp với cô. Ngoài làm việc ở công ty thì Vân Quân rất hay đến quân khu thăm cô và Tịnh Kỳ. Vào những ngày cuối tuần được nghỉ, anh thường hay dẫn cô và Tịnh Kỳ ra ngoài chơi. Vì thế mà thiện cảm hai người đối nhau cũng nâng lên dần.

Vậy là thấm thoát cũng đã hơn một năm trôi qua, cô đã sớm hoàn thành mọi chương trình đào tạo khắc nghiệt của Khương Mục đề ra. Được nam chính và mọi người trong quân khu đánh giá khá cao và được trọng dụng triệt để. Vân Di giờ có thể đi thực hiện những nhiệm vụ ẩn như một lính đặc chủng chuyên nghiệp.

Thật ra cô cũng chẳng hứng thú gì với mấy danh tiếng hão kia, chỉ là nó là cách tốt nhất để kiếm được sự chú ý của nam chính đặt lên mình.


Tuy nhiên mọi chuyện giữa cô và nam chính về độ hảo cảm vẫn như cũ, không có gì mới, hoặc bản thân Vân Di thấy vậy. 

Khương Mục đối với Vân Di không mặn

cũng chả nhạt, chỉ là biểu đạt trong công việc gắt gao hơn trước, mỗi ngày mới đều đạt cho Vân Di một nhiệm vụ kì quái mới. Làm cô hơi chán nản, chỉ còn biết vâng lệnh mà hoàn thành.

Đấy cũng là một phần lý do Vân Di toàn trốn xuống chỗ Tịnh Kỳ. Vừa kiếm được thiện cảm của nữ chính, vừa có thời gian suy tính kế hoạch tiếp theo...

" Cái này... hạ sĩ Vân Di đúng là trong người không khỏe. Tôi đã kê đơn rồi, cô ấy hiện tại đang nghỉ ngơi " Tịnh Kỳ nói có phần lúng túng, ngập ngừng, đến tám phần là đoán ra được cô ấy đang nói dối.

" Cô ấy đâu ?" âm thanh có vẻ không vui, trầm trầm mà lạnh...

Vân Di nhíu mày liền bị tiếng ồn ngoài kia làm cho tỉnh giấc. Thế mà cô ngủ quên lúc nào không hay. Vân Di dụi dụi mắt mấy cái, lồm cồm bò dậy.

 " Mau gọi Vân Di dậy... ".

" Được rồi chỉ huy, anh đừng làm khó chị Tịnh Kỳ nữa. Tôi có mặt đây rồi " Vân Di vén rèm, ngắt lời anh. Cô nhìn Khương Mục, mỉm cười nói.

" Chỉ huy, lần này chỉ huy lại muốn tôi làm gì nữa? Tôi sẵn sàng làm nhiệm vụ tiếp theo rồi".

Khương Mục nheo mắt lại, liếc con người phờ phạc phía trước. Anh hơi mềm lòng, giọng vì thế cũng giảm xuống mấy phần " Cô mau chuẩn bị đi. Lần này cô sẽ được chọn trong tổ công tác nhiệm vụ mật. Nhanh lên, tôi cho cô nửa tiếng để chuẩn bị. ".

" Vâng, chỉ huy đợi tôi một chút " Vân Di vội vàng gượng dậy, chỉnh lại trang phục. Đứng nghiêm, chào khẩu lệnh với Khương Mục, tạm biệt Tịnh Kỳ. Vân Di nhanh chóng bước lên khu nhà ở chuẩn bị đồ đạc.

Tịnh Kỳ thấy Vân Di khuất dần, ánh mắt cô hơi trùng xuống một chút, không biết đang tính gì. Chỉ biết rằng con người lộ rõ quyết tâm, đoán chắc sắp tới làm một việc gì đó.

Tịnh Kỳ suy nghĩ một hồi mới liếc sang Khương Mục, nãy giờ anh vẫn chưa dứt tầm nhìn khỏi nơi khi Vân Di rời đi. Ánh nhìn đều một mảng dịu dàng bao phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tịnh Kỳ không nhịn được mà lòng hơi xôn xao. Nói gì thì nói người này đã đánh đổi một kiếp để giúp đỡ cô. Chắc đến hết đời, cô cũng không tài nào báo đáp được ơn nghĩa này mất.

" Có chuyện gì sao ?" Khương Mục không quay mặt lại, nhưng anh vẫn dường nào cảm nhận được đôi mắt của bác sĩ đang đứng bên cạnh. 

Anh nhớ không lầm chỉ gặp người này duy nhất khi cô nhận công tác, lên gặp mặt anh để báo cáo. Còn lại từ đấy đến giờ chưa từng tiếp xúc. 

Khương Mục biết được thêm rằng từ khi thay quân y mới, Vân Di rất hay thích kiếm cớ xuống đây. Đây là toàn bộ những gì anh quan sát. Thậm chí còn chẳng màng đến lời của anh nói lúc đang giảng, chỉ mong thật nhanh chóng để đến đây. 

Xong xuôi việc, Vân Di đều nhảy tót xuống chỗ này, không thèm quan tâm anh ở chỗ nào.

Tỉ lệ gặp mặt giữa anh và người mới ở khu quân y ít như thế. Tại sao cô bác sĩ kia lại bày ra khuôn mặt thương tâm như vậy. 

Khương Mục không thấy thoải mái.

" Không thưa thượng tá, chẳng là tôi thấy ngài khá giống một người của tôi " Tịnh Kỳ đẩy gọng kính, cười lịch sự với Khương Mục. Rất biết thời mà thu gọn tầm nhìn mình lại, không để nó trở nên quá lỗ mãng.

Đúng thế, kiếp trước cô đã nợ ân nhân này quá nhiều rồi. Giờ cũng đến lúc phải trả ơn rồi....





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện