" Bên đấy tình hình thế nào rồi ?" tiếng trầm trầm phát ra từ chiếc tai nghe nhỏ truyền thẳng trực tiếp đến sóng não của Vân Di.
Vân Di đưa tay lên chỉnh lại cái tai nghe cho vừa vặn với tai mình, đôi mắt vẫn linh hoạt để ý xung quanh.
" Vân Di ?" không nghe thấy cô trả lời, đầu bên kia có vẻ hơi sốt ruột, hết kiên nhẫn liền lên tiếng hỏi.
" Chỉ huy, tôi đây. Anh yên tâm, chúng tôi đã xâm nhập vào được căn cứ rồi " Vân Di nhỏ tiếng trả lời, cô giơ tay ra hiệu tiếp tục cho đồng đội của mình.
Khương Mục "ừ" một tiếng, anh nói " Được rồi, đừng vội, hiện giờ chúng ta đã thành công trong việc thâm nhập vào. Vân Di, nghe rõ đây, đợi lệnh của tôi rồi mới được hành động tiếp. Đừng quá hấp tấp ".
" Đội của cô cứ ở đấy do thám tình hình, tôi sẽ nhanh đến thôi ".
" Đã rõ "...
" Tiểu Di, đội trưởng nói gì thế ?" Lập Huân nói nhỏ, cảnh giác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Đợi lệnh, không được hành động " Vân Di trả lời ngắn gọn rất súc tích cho Lập Huân.
Cô ra dấu cho mấy người xung quanh xếp theo đội hình trong lúc đợi chờ Khương Mục.
Lập Huân hiểu ý, liền gật đầu đồng ý. Dù sao, người trước mắt anh cũng là người mà được sự tín nhiệm của thượng tá cấp cao Khương Mục, để trở thành chỉ huy nhóm của anh.
Chưa kể, bản thân Lập Huân thực sự rất công nhận tài năng của Vân Di. Mặc dù tuổi còn khá trẻ nhưng đã có suy nghĩ thấu đáo, chiến lược lại vô cùng chặt chẽ tinh vi, thể lực không hề thua kém ai.
Nếu là một người như cô bé này làm lãnh đạo thật khiến kẻ làm lâu trong nghề như anh cũng yên tâm được phần nào...
Vân Di trầm ngâm, lúc này quan trọng nhất là phải biết nghe lời nam chính, nếu cứ làm theo ý mình không phải là một ý hay.
Địa hình ở viện nghiên cứu này khá khó khăn và hiểm trở vì nó được xây cách biệt ở trên núi, cách khá xa nơi dân cư sinh sống. Đấy cũng là lý do mà cô và toàn quân của Khương Mục lại phải di chuyển nhiều như vậy. Vừa không để lộ thông tin vừa tránh được tai mắt của mấy kẻ dưới quyền của chính phủ này.
Cô mất cả mấy tháng liền để có thể nắm rõ được địa hình của khu này. Ghi rõ những đặc điểm hay lối đi quanh khu nghiên cứu. Nguyên do vì vậy mà Vân Di mới được Khương Mục cho tiến cứ đi trước để mở đường, " dọn dẹp " những chướng ngại vật phía trước.
Vân Di khẽ tặc lưỡi, nhưng ít ra nam chính còn có chút lương tâm. Điều động Lập Huân, một trong số người mà Khương Mục huấn luyện thành tài để đi sau hỗ trợ cho cô...
" Chào kí chủ ".
Vân Di đang chăm chú, bất chợt nghe giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.
" Tiểu Hắc " cô giật mình, kích động suýt nữa nói thành tiếng.
Vân Di hít một hơi, lấy lại bình tĩnh. Bấy giờ mới thầm liên lạc trong đầu với Tiểu Hắc.
" Là tôi đây, thưa kí chủ " chẳng giống mấy phần phấn khích như Vân Di, Tiểu Hắc lại đáp lời cô vô cùng bình thản bằng giọng shota vốn có của mình.
" Bé cưng, cưng rốt cuộc đã bỏ chị đi đâu một thời gian dài như thế ?".
Thay vì trả lời ngay lời Vân Di, Tiểu Hắc lập tức xuất hiện ngay trước mặt cô trong hình dáng bé quản gia yêu thích của Vân Di.
Tiểu Hắc chỉnh lại chiếc cà vạt nhỏ, đôi mắt xanh từ từ ngước nhìn con người đang ngơ ra phía trước, thản nhiên nói.
" Kí chủ thân mến, cái miệng xinh xắn của cô bị kí chủ kéo sắp dãn ra rồi kìa! Mong kí chủ có tiền đồ một chút".
Vân Di khịt mũi, vội đưa tay xoa nhẹ sống mũi, cố gắng ngăn dòng máu nóng sắp trào ra khỏi. Ánh mắt gian tà không rời khỏi Tiểu Hắc lấy nữa giây.