" Kí chủ, theo như dữ liệu mà tôi tìm kiếm được thì việc đội cô ở đây đã sớm có sơ hở. Chắc chắn không nhanh thì chậm sẽ bị phát giác " Tiểu Hắc đóng bảng dữ liệu lại, tóm tắt lại tình hình cho Vân Di.
Vân Di cắn môi, chau mày lại. Chắc trong lúc đột nhập có lẽ không ít thì nhiều cũng để lại dấu vết nhỏ.
Fuck Your Mother! Là lão nương quá sơ suất khi không kiểm tra kĩ trong quá trình đột nhập của những người trong nhóm.
Vân Di thầm chửi, trong đầu thoáng tính toán nhanh.
Tin tức mà bé cưng của cô đưa là chưa bao giờ sai. Nếu đúng là như thế, việc đợi nam chính đến thì có lẽ là sẽ bị chậm mất. Lúc đấy chắc chắn thiệt hại không khác gì nguyên tác truyện cũ trước khi Tịnh Kỳ trọng sinh.
Sau một hồi suy tính, cô hít một hơi, Vân Di quả quyết với ý định của mình. Nghĩ là làm, cô lập tức phổ biến cho những người xung quanh.
" Không được, như thế là quá mạo hiểm " vừa nghe Vân Di đề cập nhiệm vụ, Lập Huân liền lặp tức lắc đầu phản đối.
Vân Di cất khẩu súng ngắn vào túi nhỏ bên hông, đồng thời cô cũng lấy chiếc chủy thủ bóng loáng, sắc nhọn trong đấy ra.
Đúng là súng ngắn hay súng bắn tỉa thì cũng chỉ là thứ cô bổ trợ và khả năng của mình thôi.
Còn chùy thủ vẫn nhanh gọn và nhẹ nhất, thích hợp với người đánh cận chiến như lão nương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Di gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, đưa tạm cho Lập Huân giữ. Cô túm mái tóc mình lại, buộc gọn cho đỡ vướng. Bấy giờ Vân Di bình thản nói, tiếp lời của Lập Huân.
" Được rồi, đừng quá lo. Tôi lo liệu được, anh và mọi người cứ theo chỉ dẫn của tôi mà làm ".
" Nhưng... " Lập Huân ngập ngừng, lo lắng.
Anh cũng không biết bây giờ với đề xuất nhiệm vụ mới của Vân Di phải khuyên can thế nào cho hợp lý. Tự dưng Vân Di thay đổi chiến thuật mà không có một sự thông qua nào của cấp trên.
Còn chưa tính đến việc thượng tá Khương Mục giao trọng trách cao cả yểm trợ cho Vân Di cho anh. Lỡ có sơ suất gì, chắc chắn thượng tá sẽ giết anh mất.
Chưa nói, cứ làm bừa như vậy sẽ đẩy mọi người rơi vào tình thế nguy hiểm.
Biết được suy nghĩ trên nét mặt của Lập Huân, Vân Di ngắt lời. Cô đảo mắt xung quanh nhìn từng người một, nhàn nhạt nói nhưng lại có phần trấn an mọi người ở đấy nhiều hơn.
" Yên tâm, mọi trách nhiệm tôi sẽ là người đứng lên chịu. Hơn nữa, vừa rồi tôi để ý bên địch dường như có động tĩnh bất thường ".
" Lại nói, chỉ huy không biết bao giờ sẽ xuất hiện. Nhanh nhất cũng phải tầm gần một tiếng nữa. Nếu cứ đứng đây đợi quân của chỉ huy vào thì chỉ còn đường chết ".
Vân Di ngừng lại một chút rồi nói tiếp.
" Nhiệm vụ của chúng ta là lấy bằng chứng xác thực, việc trung tâm nghiên cứu của quốc gia này đang thực hiện vũ khí sinh học. Sớm hay muộn thì cũng sẽ không tránh được xảy ra thương vong của hai bên. Chi bằng bây giờ đi trước một bước đâm ra sẽ có lợi thế cho bên ta hơn ".
Thấy ai cũng phần nào dần chấp thuận theo ý của cô, Vân Di gật đầu hài lòng. Không uổng công lão nương mất thời gian ra thuyết giảng.
" Kí chủ, cô tính sẽ làm gì ?" Tiểu Hắc thấy Vân Di phân công nhiệm vụ cho mấy người có mặt ở đây. Nó khá là thắc mắc, liền hỏi.
Phân chia việc kĩ lưỡng xong xuôi lần nữa, Vân Di mới ngoảnh lại mà đáp Tiểu Hắc " Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là tiến hành nhiệm vụ nhanh hơn một chút ".
" Kí chủ, tôi không nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn mà cô lại thay đổi đến chóng mặt như vậy. Trước giờ cô đâu có mấy quan tâm đến việc khác ngoài nhiệm vụ hệ thống giao đâu ?" Tiểu Hắc hóa thân thành mèo đen, nhanh chóng bay theo bóng dáng Vân Di đang rời đi, vừa đi