Sau khi Tiểu Hắc vô hiệu mã hóa, Vân Di toan bước vào trong thì liền bị mèo đen ngăn lại.
" Kí chủ, cẩn thận bên trong vẫn còn có người. Nếu cứ vậy mà đi thẳng vào nhất định không phải ý hay ".
" Đừng lo, trẫm luôn có biện pháp phòng trừ mà " Vân Di nhướn mày, khóe miệng kéo lên một đường cong hoàn hảo. Rất vui vẻ mà lục đồ từ túi bên hông ra.
Vân Di lấy nhanh một quả bom khói từ trong túi, dùng sức một chút để mở nắp. Cô vội ném vào trong. Cả quá trình của Vân Di chưa mất đến mấy giây, hoàn thành vô cùng nhanh chóng.
Tiểu Hắc khó hiểu, hỏi " Kí chủ, cô ném bom khói làm gì vậy. Dù gì việc cô mở cánh cửa này, không thấy người vào đã bị nghi ngờ rồi ".
Vân Di thản nhiên lấy chiếc mặt nạ chống độc ra, đeo vào.
Tiểu Hắc "...\(눈\_눈\)..." kí chủ, rốt cuộc trong cái túi nhỏ bé cô đeo bên hông, trong đấy chứa những đồ gì vậy? Tôi thấy kí chủ lôi trong đấy ra không biết bao nhiêu đồ rồi đấy. Chẳng lẽ nó là túi không đáy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Đương nhiên đây không phải là bom khói bình thường khi nãy, mà trong đó còn chứa cả khí mê nữa. Tôi đặc biệt chế tạo nó, phòng khi nào khẩn cấp thì dùng. Ai ngờ lại dùng sớm hơn dự kiến như vậy " Vân Di xoay xoay bả vai cho đỡ mỏi. Đợi thêm vài phút sau khí tan đi, mới ung dung tháo mặt nạ phòng độc, bước vào " Đi thôi, Tiểu Hắc ".
Mèo nhỏ gật đầu rồi bay theo sải chân của Vân Di.
Đi vào trong Vân Di thấy được vài người đang nằm bất tỉnh dưới đất. Cô xoa xoa cằm, xem ra người ở trong này ít hơn ở ngoài kia. Đoán chắc là chỉ những người đủ khả năng để nghiên cứu mới có thể ở trong này. Còn mấy kẻ ngoài kia chắc là phụ tá chăng?
Aydzaa! Mà việc đó cũng chẳng liên quan đến lão nương. Không nghĩ linh tinh nữa, tìm đồ cái đã.
Vân Di dạo hết một vòng, tìm kiếm vài tài liệu có liên quan đến vũ khí sinh học. May mắn cho cô là tất thảy đều có trong này.
Từ việc lên kế hoạch nghiên cứu đến việc trong đấy kết cấu những gì, tất cả đều rất đầy đủ. Tuy nhiên, thế này vẫn không đủ để kết tội ở tòa án thế giới được. Cô cần một thứ gì đó cụ thể hơn.
" Kí chủ, cô mau lại đây ".
Đang thu thập dở, bất chợt Vân Di nghe thấy tiếng Tiểu Hắc lớn tiếng gọi. Cô liền vội vàng chạy đến chỗ cục cưng.
" Chuyện gì thế ?".
" Kí chủ, cô xem. Đây chính là loại mẫu virus sinh học mà họ đang nghiên cứu này " Tiểu Hắc chỉ vào hộp kính dạng tròn được để rất cẩn thận. Bên cạnh thậm chí còn có cả mấy kí hiệu của hóa học.
Thấy Tiểu Hắc nói vậy, Vân Di xem xét kĩ lưỡng mới, lúc sau mới phấn khích reo lên " A! Đúng là nó rồi! Tiểu Hắc, cưng giỏi quá !".
Đúng là bé cưng của cô có khác. Nhìn thoáng sơ qua, có thể tìm chính xác được thứ cô mong muốn. Không hổ danh là hệ thống quân.
" Hứ! Chứ kí chủ nghĩ sao, tôi luôn là một hệ thống đáng tin cạnh nhất của máy chủ đấy nhé !" Tiểu Hắc thấy Vân Di không ngớt lời khen ngợi mình, liền hất mặt ngạo kiều.
Đương nhiên là mấy việc này sao làm khó được nó. Vốn dĩ mấy tài liệu khó, cấp cao của hệ thống chủ toàn một tay nó xử lý hết, thì mấy việc linh tinh đã nhằm nhò gì chứ.
Liếc thấy con mèo nào đó được khen đang đắm chìm trong sung sướng, kiêu ngạo. Vân Di thầm bĩu, coi thường.
Con mèo ngốc, mới nói mấy câu đã bị si ngốc thế rồi. Sau này bị người ta lừa bắt mất thì lão nương phải làm sao? Thế này Tiểu Hắc của lão nương bao giờ mới lớn được đây...
Vân Di lướt ngón tay thanh mảnh trên