Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 179


trước sau



" Kí chủ! Cô có cần tôi đưa bản đồ khu nghiên cứu này không ?" Tiểu Hắc bay lơ lửng trên đầu Vân Di, chớp chớp mắt mèo nhìn cô. Rất ngoan ngoãn gợi ý giúp đỡ Vân Di.

Cô khẽ cắn môi, nuốt vài ngụm nước bọt, mắt nhìn Tiểu Hắc không dời.

Chậc! Nếu không phải vì đang làm nhiệm vụ, lão nương nhất định sẽ đến mà yêu thương bé cưng hết mức có thể.

Tiểu Hắc "..." kí chủ, cô đừng tưởng là tôi không đọc được suy nghĩ đen tối gì trong đầu cô đấy nhé!

Vân Di cười cười, dời mắt khỏi Tiểu Hắc, tùy tiện phẩy phẩy tay " Không cần, tôi nắm rất rõ địa hình ở đây rồi nên mấy việc đấy tôi có thể tự lo liệu được. Lát nữa sẽ việc tôi nhờ đến bé cưng đấy ".

Nói xong, Vân Di nhanh nhẹn ngồi xuống, lúi húi lục lọi gì đó trong chiếc túi nhỏ mà cô đeo bên hông. Vừa làm, không khỏi khiến Vân Di nghĩ một số thứ linh tinh.

Không biết là cô quá nhạy cảm hay lâu ngày không gặp được bé cưng, mà Vân Di cảm thấy hệ thống nhỏ của mình có thái độ và ứng xử đối với cô có chút kỳ cục.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Di khịt khịt mũi, lắc đầu mấy cái, tiếp tục đẩy nhanh việc mang đạo cụ ra.

Chắc là cô quá đa nghi rồi...

Thấy Vân Di vậy, Tiểu Hắc biết rõ, kí chủ đã có chút hoài nghi với tính cách thay đổi của nó, chẳng qua là cô ấy không nói.

Biết sao bây giờ, đến chính nó cũng không ngờ tính cách của mình mà tâm tư đặt lên kí chủ lại biến đổi đến đáng sợ vậy. Bản thân Tiểu Hắc đôi lúc ngẫm lại cũng thấy ngạc nhiên không kém.

Nhưng biết sao được, là nó bất lực, không tài nào ngăn cản bản thân mình được nữa rồi.

Tiểu Hắc nén một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Chỉ còn biết im lặng mà quan sát Vân Di.

" À! Đúng rồi! Bé cưng, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết... Tại sao cậu lại mất tích một thời gian lâu như thế? Tôi đã không thể liên lạc với cậu đấy. Tôi cần một lời giải thích " Vân Di chuẩn bị sẵn những đạo cụ cần thiết, nghiêng người nhìn phía trước một lượt để xem động tĩnh của đám người trong khu căn cứ thế nào.

Tuy thế, cô vẫn bình thản nói chuyện với Tiểu Hắc được.

" Tiểu Hắc, giúp tôi vô hiệu hóa mấy camera xung quanh đây " Vân Di ước chừng một chút, liền quay lên, nói với Tiểu Hắc. Ha ha, có phần mềm hack hệ thống Tiểu Hắc dễ thương ở đây, việc gì cô lại không nhờ nhỉ? Đỡ tốn công mang dụng cụ để đi phá hệ thống an ninh.

...Lý do mất tích là gì ư? ...Vì tôi không thể chịu nổi cái cách mà kí chủ đối xử đặc biệt với nam chính. Vân Di, lẽ nào cô lại không cảm nhận được sự tức giận trong tôi...

" Tôi đã vô hiệu hóa thành công rồi, thưa kí chủ !".

Tiểu Hắc đành đem mấy suy nghĩ trong đầu kia thốt thành tiếng, rốt cục cũng đành nuốt vào trong. Ngoan ngoãn mà nghe theo lệnh của Vân Di.

" Tốt lắm " Vân Di không tiếc lời khen cho Tiểu Hắc, nhẹ nhàng ném quả bom khói lên trước. Căn chuẩn thời gian mà lao lên.

" Cục cưng, vẫn còn một câu hỏi của trẫm mà nàng vẫn chưa trả lời " nhờ việc mờ ảo của khói cộng thêm việc hỗn loạn, Vân Di thành thục, chuẩn xác gây mê mấy tên lính canh và mấy người thuộc ban nghiên cứu ở đây. Cô vẫn không quên việc nhắc lại câu hỏi mà cô vừa đặt cho con mèo nhỏ của mình.

" Tôi vắng mặt từ hôm đấy vì bên máy tính chủ có trục trặc nên tôi phải đi sửa lại dữ liệu. Tiện thể tìm hiểu một số vấn đề mật của máy tính chủ " Tiểu Hắc không nhanh không chậm mà giải thích với Vân Di, giọng vô cùng thành thật, chẳng có nửa điểm nào là giả.


Thật ra, lời vừa rồi mà nó vừa nói với kí chủ. Có một số đúng như thế, còn lại là giả. Việc tìm hiểu máy chủ đang có âm mưu gì với mình là sự thật, phần còn lại là... muốn ổn định cảm xúc khi đứng trước mặt kí chủ. Vậy nên nó mới quyết định cắt đứt tín hiệu để kí chủ không thể liên lạc với mình.

Là thế, nhưng không có nghĩa là nó bỏ bê không quan tâm đến Vân Di.

Tiểu Hắc luôn quan sát cô qua màn hình của hệ thống, để tránh

việc kí chủ gặp nguy hiểm. Đấy cũng chính là lý do mà việc Vân Di cùng mấy người trong nhóm của nam chính đột nhập vào căn cứ địch, Tiểu Hắc lại có thể nắm rõ kế hoạch từ đầu đến đuôi như vậy.

Nếu nó mà là Khương Mục, nhất định sẽ không bao giờ đẩy kí chủ vào chỗ nguy hiểm như vậy. Nam chính đúng toàn mấy kẻ ngu xuẩn.

Hừ! Thế mà kí chủ lại có thể vui vẻ ở bên cạnh mấy kẻ như thế nhỉ? Thật khó hiểu.

Do có dự cảm không lành về việc lần này của Vân Di, nên Tiểu Hắc mới quyết định ra ngoài để phụ giúp cô một tay. Nó sẽ không vì tâm tư của bản thân mà đẩy nguy hại đến kí chủ của mình được.

" Này! Bé cưng, cưng nghĩ gì mà nhập tâm thế ?" Vân Di hua hua trước mặt Tiểu Hắc. Cố gắng kéo cái vẻ mặt đang ngẩn ra của mèo nhỏ trở về hiện tại, tiện thể không quên việc vuốt ve bộ lông mềm mại của Tiểu Hắc một lượt. Vẻ mặt của Vân Di trông vô cùng hả hê và thỏa mãn.

Tiểu Hắc "...".

" Kí chủ, cô đang sàm sỡ tôi đấy. Yêu cầu kí chủ thu liễm lại sở thích biến thái này lại. Hiện chúng ta đang trong tình trạng ngàn cân treo... " Tiểu Hắc vừa mới nói xong, thì mới để ý. Nó tròn mắt nhìn hiện trường trước mặt.

Xung quanh không biết có bao nhiêu người đang bất tỉnh dưới đất. Lính gác có, người nghiên cứu có, tất cả đều nằm la liệt dưới đất.

" Kí chủ... cô đánh ngất họ từ bao giờ thế ?" Tiểu Hắc phải kiềm chế lắm mới để cái miệng mình há to vì sự ngạc nhiên.

Thu hết vẻ kinh ngạc của Tiểu Hắc vào trong mắt, Vân Di bật cười, thản nhiên nói, thuận tiện mà kéo con mèo đen vào lòng, yêu chiều mà vuốt ve. Cô trêu chọc.

" Trong lúc tâm hồn cưng đang mải treo ngược chín tầng mây, tôi đã làm xong mấy việc đấy từ lúc nào rồi ".

Ư ư ư! Cái tai mèo mềm không tả được, chưa kể còn bộ lông mượt mà này nữa. Đúng là cách xa bé mèo một thời gian dài chính là tra tấn đối với lão nương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Di hết mực sờ mó khắp người Tiểu Hắc, vừa ôm con mèo đen tiến bước đến chỗ cánh cửa sắt cách đó không xa.

Bên cạnh cánh cửa sắt là một bản tiểu khiển cảm ứng, yêu cầu muốn vào phải nhập được kí tự và có số vân mắt của tối thiểu gần mười người mới có thể vào được.

Vân Di đã lấy vân mắt của mấy người nghiên cứu đang bất tỉnh ở đây, nhập vào nơi cảm ứng điện tử. Tuy nhiên cô lại không nghĩ rằng ở đây còn phải phá được cả hệ thống kí tự mới có thể vào được. Vân Di lại không mang dụng cụ nên nhờ vào bé cưng của cô là hợp lý nhất.

Thật ra Vân Di rất muốn cho một quả bom vào để phá cửa. Tuy nhiên, lo sẽ đánh động đến kẻ địch nên cô lại thôi.

" Tiểu Hắc, mau giúp tôi phá mấy dãy kí tự này đi. Tôi không mang theo thứ gì có thể hack được hệ thống chủ của khu này, nên việc này đành nhờ cậu. Phía sau cánh cửa này chính là khu mẫu nghiên cứu vũ khí sinh học. Chỉ cần lấy được là có thể rời khỏi đây ".

Tiểu Hắc gật đầu ra chiều hiểu, cực kì dễ bảo, cũng không bát nháo như mọi khi.

Nó nhích người một chút, thoát khỏi vòng tay của Vân Di, hướng đến cánh cửa. Bắt đầu công cuộc giải mã.

Trong lúc chờ đợi, Vân Di trong lòng hơi thấp thỏm không yên.

Không biết nam chính đã thâm nhập được vào đây chưa? Nhóm người Lập Huân vẫn còn ở đấy để theo chỉ dẫn của cô hay bị phát hiện rồi?

Haiz!

Bà nó! Tốt hơn hết lão nương nên nhanh một chút, không nên quá lãng phí thời gian ở đây. Còn phải quay về với Khương Mục, tránh để nam chính sẽ bị đi nhầm vào con đường của nguyên tác cũ....





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện