" Kí chủ! Cô có cần tôi đưa bản đồ khu nghiên cứu này không ?" Tiểu Hắc bay lơ lửng trên đầu Vân Di, chớp chớp mắt mèo nhìn cô. Rất ngoan ngoãn gợi ý giúp đỡ Vân Di.
Cô khẽ cắn môi, nuốt vài ngụm nước bọt, mắt nhìn Tiểu Hắc không dời.
Chậc! Nếu không phải vì đang làm nhiệm vụ, lão nương nhất định sẽ đến mà yêu thương bé cưng hết mức có thể.
Tiểu Hắc "..." kí chủ, cô đừng tưởng là tôi không đọc được suy nghĩ đen tối gì trong đầu cô đấy nhé!
Vân Di cười cười, dời mắt khỏi Tiểu Hắc, tùy tiện phẩy phẩy tay " Không cần, tôi nắm rất rõ địa hình ở đây rồi nên mấy việc đấy tôi có thể tự lo liệu được. Lát nữa sẽ việc tôi nhờ đến bé cưng đấy ".
Nói xong, Vân Di nhanh nhẹn ngồi xuống, lúi húi lục lọi gì đó trong chiếc túi nhỏ mà cô đeo bên hông. Vừa làm, không khỏi khiến Vân Di nghĩ một số thứ linh tinh.
Không biết là cô quá nhạy cảm hay lâu ngày không gặp được bé cưng, mà Vân Di cảm thấy hệ thống nhỏ của mình có thái độ và ứng xử đối với cô có chút kỳ cục.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Di khịt khịt mũi, lắc đầu mấy cái, tiếp tục đẩy nhanh việc mang đạo cụ ra.
Chắc là cô quá đa nghi rồi...
Thấy Vân Di vậy, Tiểu Hắc biết rõ, kí chủ đã có chút hoài nghi với tính cách thay đổi của nó, chẳng qua là cô ấy không nói.
Biết sao bây giờ, đến chính nó cũng không ngờ tính cách của mình mà tâm tư đặt lên kí chủ lại biến đổi đến đáng sợ vậy. Bản thân Tiểu Hắc đôi lúc ngẫm lại cũng thấy ngạc nhiên không kém.
Nhưng biết sao được, là nó bất lực, không tài nào ngăn cản bản thân mình được nữa rồi.
Tiểu Hắc nén một tiếng thở dài bất đắc dĩ. Chỉ còn biết im lặng mà quan sát Vân Di.
" À! Đúng rồi! Bé cưng, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết... Tại sao cậu lại mất tích một thời gian lâu như thế? Tôi đã không thể liên lạc với cậu đấy. Tôi cần một lời giải thích " Vân Di chuẩn bị sẵn những đạo cụ cần thiết, nghiêng người nhìn phía trước một lượt để xem động tĩnh của đám người trong khu căn cứ thế nào.
Tuy thế, cô vẫn bình thản nói chuyện với Tiểu Hắc được.
" Tiểu Hắc, giúp tôi vô hiệu hóa mấy camera xung quanh đây " Vân Di ước chừng một chút, liền quay lên, nói với Tiểu Hắc. Ha ha, có phần mềm hack hệ thống Tiểu Hắc dễ thương ở đây, việc gì cô lại không nhờ nhỉ? Đỡ tốn công mang dụng cụ để đi phá hệ thống an ninh.
...Lý do mất tích là gì ư? ...Vì tôi không thể chịu nổi cái cách mà kí chủ đối xử đặc biệt với nam chính. Vân Di, lẽ nào cô lại không cảm nhận được sự tức giận trong tôi...
" Tôi đã vô hiệu hóa thành công rồi, thưa kí chủ !".
Tiểu Hắc đành đem mấy suy nghĩ trong đầu kia thốt thành tiếng, rốt cục cũng đành nuốt vào trong. Ngoan ngoãn mà nghe theo lệnh của Vân Di.
" Tốt lắm " Vân Di không tiếc lời khen cho Tiểu Hắc, nhẹ nhàng ném quả bom khói lên trước. Căn chuẩn thời gian mà lao lên.
" Cục cưng, vẫn còn một câu hỏi của trẫm mà nàng vẫn chưa trả lời " nhờ việc mờ ảo của khói cộng thêm việc hỗn loạn, Vân Di thành thục, chuẩn xác gây mê mấy tên lính canh và mấy người thuộc ban nghiên cứu ở đây. Cô vẫn không quên việc nhắc lại câu hỏi mà cô vừa đặt cho con mèo nhỏ của mình.
" Tôi vắng mặt từ hôm đấy vì bên máy tính chủ có trục trặc nên tôi phải đi sửa lại dữ liệu. Tiện thể tìm hiểu một số vấn đề mật của máy tính chủ " Tiểu Hắc không nhanh không chậm mà giải thích với Vân Di, giọng vô cùng thành thật, chẳng có nửa điểm nào là giả.
Thật ra, lời vừa rồi mà nó vừa nói với kí chủ. Có một số đúng như thế, còn lại là giả. Việc tìm hiểu máy chủ đang có âm mưu gì với mình là sự thật, phần còn lại là... muốn ổn định cảm xúc khi đứng trước mặt kí chủ. Vậy nên nó mới quyết định cắt đứt tín hiệu để kí chủ không thể liên lạc với mình.
Là thế, nhưng không có nghĩa là nó bỏ bê không quan tâm đến Vân Di.
Tiểu Hắc luôn quan sát cô qua màn hình của hệ thống, để tránh