" Kí chủ, kí chủ... Mau tỉnh dậy ".
Vân Di khẽ nhíu mi, bị tiếng ồn của Tiểu Hắc làm cho tỉnh. Cô chớp chớp mắt cái cho thanh tỉnh, dần dần lấy lại được tiêu cự vốn có.
Nhờ thế mới nhìn rõ được bóng người Tiểu Hắc trước mặt, đang lắc người mình điên cuồng. Chỉ thiếu là chưa đánh cô một trận cho tỉnh thôi.
Vân Di thở dài đầy bất lực, đưa tay lên, không khách khí gõ một cái thật mạnh vào đầu chàng quản gia nào đó. Trừng mắt nhìn Tiểu Hắc, lạnh giọng đe dọa.
" Tiểu Hắc, tôi tỉnh rồi. Đừng lắc nữa, cậu coi tôi là là cái gì mà lay người tôi không ngừng vậy. Muốn ăn đánh ?".
" Xin lỗi kí chủ, tôi thấy mãi cô chưa mở mắt nên mới làm thế. Là tôi lo cho kí chủ " Tiểu Hắc đứng thẳng, chớp chớp mắt, hai ngón tay chọc chọc vào nhau, đáng thương nhìn Vân Di. Trông chẳng ăn khớp gì với vẻ ngoài soái khí của mình.
Bỗng sực nhớ ra điều gì đó, tức khắc Tiểu Hắc đang trong hình dạng chàng quản gia tuấn mỹ, thoắt cái liền biến đổi thành một tiểu shota khả ái động lòng người. Rón rén bước đến ôm lấy cánh tay của Vân Di, bộ dạng cực kì bán manh.
" Kí chủ sẽ không nỡ đánh cục cưng của cô chứ~ ".
Nó biết rõ ràng kí chủ mình không hề thích nó ở dạng người trưởng thành mà chỉ có ưa chuộng dạng thú và dạng shota. Nhưng vì khi nãy, nếu không ở hình thể đấy thì có lẽ nó không thể phát huy hết được khả năng của hệ thống.
Bởi đó là hình dạng thật của Tiểu Hắc, bản nâng cấp hệ thống tốt nhất. Chính lẽ đó nên Tiểu Hắc mới bắt nuộc quay về trạng thái chính của mình để cứu kí chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa kể, muốn đối phó với kí chủ biến thái. Không thể dùng cách thông thường được, mà phải có cách đặc biệt để áp dụng lên Vân Di thì mới có hiệu quả. Vốn dĩ, tiết tháo của hệ thống đều vì Vân Di mà ném vào một xó xỉnh nào đó rồi.
" Thôi! Bỏ đi! Tiểu Hắc, giải thích giúp tôi vụ nổ vừa rồi " Vân Di ho ho mấy tiếng, khống chế cánh tay không cho phép ôm chặt lấy bé cưng mà làm loạn.
Hiện tại cô không có thời gian mà ở đây " yêu thương " tiểu shota đáng yêu này, còn rất nhiều việc phải làm.
Vân Di lồm cồm bò dậy, xoay vai một chút, khởi động nhẹ gân cốt. Lúc bấy giờ cô mới ngó nghiêng xung quanh.
Bao bọc quanh đây toàn cây, âm u, tiếng thú rừng vang tứ phía, không có sự hiện diện của con người. Chưa kể, bầu trời bắt đầu ngả dần của hoàng hôn.
Vân Di liếc Khương Mục nằm cách đó không xa đang bất tỉnh nhân sự. Cô phần nào cũng đoán được hoàn cảnh hiện tại của mình.
Xem ra, cả hai người đều bị rơi xuống vực thẳm của núi rồi. Điều kì diệu là cô và Khương Mục vẫn toàn thây, đáng lý theo cách thông thường sẽ không được may mắn như thế.
Vân Di đoán chừng chắc chắn có sự nhúng tay của hệ thống Tiểu Hắc dễ thương nên cô với nam chính mới thoát chết như vậy.
Vân Di cảm thản, có một hệ thống hết mực chiều NPC như thế này. Bản thân cô không thể nào không yêu bé cưng cho được.
" Kí chủ, khi nãy xảy ra vụ nổ là do có người trong viện nghiên cứu muốn xóa sạch dấu vết về virus. Để tẩy trắng thanh danh của họ. Tiện thể trốn tránh tội " Tiểu Hắc búng tay một cái, liền tắt màn hình dữ liệu đi. Nó quay sang thu gọn tình hình cho cô.
Vân Di ngạc nhiên, cô cứ nghĩ rằng tất cả người trong viện nghiên cứu đều được người của nam chính bắt gọn hết rồi chứ?
Ấy thế mà vẫn bị lọt ra vài kẻ là sao?
Đúng thật quá sơ suất.
Nhưng chắc chắn nhóm người của Lập Huân sẽ chấn chỉnh lại ngay thôi. Nói sao thì nói, mấy người đó cũng do một tay nam chính huấn luyện mà ra. Bất quá, chắc chắn sẽ không làm bù nhìn mà để mọi việc trở nên vượt quá mức quy định...
" Phải rồi Tiểu Hắc, lúc nãy tôi bị rơi xuống núi thì cậu đã làm gì đó đúng không ?" Vân Di quan sát địa hình quanh đây, vừa nói vừa tiến đến chỗ Khương Mục. Nhẹ nhàng xoay người anh, đặt cho Khương Mục nằm cho ngay ngắn.
Khỉ thật! Không ngờ nam chính bị thương nặng vậy. Anh ta gãy mất một bên tay và một chân luôn rồi. Chưa kể có mấy chỗ vết thương bị rách ra rất to, không cầm máu thì chỉ có con đường chết mà thôi.
" Kí chủ, đúng là tôi đã sử dụng một phần mềm nhỏ để làm chậm quá trình rơi của hai người. Nhưng... tại sao cô lại biết ?" Tiểu Hắc mắt tròn mắt dẹt nhìn Vân Di, không nghĩ rằng cô thấu được cách làm của nó.
" Tôi phỏng đoán thôi. Làm gì có chuyện ai sống sót nổi khi rơi từ độ cao đấy cơ chứ " Vân Di tháo lớp áo ngoài chống đạn ra. Gấp gọn thành một chiếc gối nhỏ rồi nâng đầu Khương Mục lên để kê cho anh.
" Cậu làm thế sẽ không bị máy tính chủ phạt đấy chứ ?".
Nghe câu hỏi