" Chỉ huy, giờ cũng đã muộn rồi, anh cũng nên nghĩ sớm đi. Sẽ có hại cho sức khỏe ".
Trong lúc tâm trí Khương Mục đang mải đổ lỗi cho việc xuất hiện của những triệu chứng và suy nghĩ khác thường, là do anh bị lâu ngày không hoạt động được chỉ ở yên một chỗ để dưỡng thương thì Vân Di sớm đã dọn xong chỗ cho hai người ngủ.
" Vân Di, từ lúc nào mà chỗ ngủ của tôi và cô lại gần nhau vậy ?" Khương Mục cau mày, mặt đen lại, chỉ tay về hướng hai tấm nệm mà Vân Di làm đang để sát cạnh nhau.
Vân Di chớp chớp mắt nhìn Khương Mục, thản nhiên đáp " Tôi thấy có sao đâu. Nằm sát thế này sẽ tiện đường cho tôi quan sát tình trạng của anh khi mới thay thuốc xong. Tôi sợ là anh sẽ phát sốt khi chạm vào vết thương ".
Khương Mục lấy tay đỡ trán " Vân Di, cô có ý thức mình là nữ nhân không? Nam nữ thụ thụ bất thân, điều hiển nhiên thế... Lẽ nào cô Vân lại không biết ?".
Vân Di khẽ tặc lưỡi, khó hiểu nói " Chẳng phải hồi trước chính chỉ huy nói là không có hứng thú gì với một người như tôi sao ?".
Nghe Vân Di nói xong, Khương Mục thật muốn đánh vào miệng mình lúc đấy mấy cái, nhưng vẫn cố phản bác, anh hừ lạnh nói " Việc đấy không quan trọng mà điều thiết yếu là tôi không muốn cùng chỗ với người lạ ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Sao chỉ huy lại nói vậy. Anh quên rằng lúc trước tôi với anh đã từng ngủ chung phòng hồi tôi về quê với anh. Thân thiết như thế sao gọi là xa lạ được ".
Khương Mục "..." cảm giác như vừa lấy hòn đá đập vào chân mình vậy.
" Tóm lại là không được " Khương Mục ho vài tiếng, quả quyết đáp.
" Chỉ huy... " Vân Di ngập ngừng, rồi nhe răng cười ngó Khương Mục, điệu bộ thật giống một kẻ lưu manh " Đừng nói với tôi là anh đang dần cảm thấy hứng thú với tôi nhé~ ".
Vân Di ngồi xuống tấm nệm, chống cằm, tay vời vời Khương Mục " Chỉ huy, mau đến đây. Vân Di tôi đều không ngại nếu người đấy là chỉ huy~ ".
" Nói bậy !" Khương Mục nhăn mày, thở hắt ra, quyết tâm không nói thêm câu nào nữa. Nếu không chắc chắc cô ta sẽ tìm cách bắt bẻ anh thêm nữa. Đến lúc ấy anh sợ mình không kìm được mà đánh cô ta một trận mất.
Khương Mục khập khiễng đứng dậy, định hướng đến tấm nệm để đi.
Vân Di thấy vậy vội vàng chạy đến đỡ Khương Mục thì bị anh gạt tay ra, lạnh lùng nói " Không cần, tôi tự đi được ".
Vân Di "..." nam chính lại giận dỗi rồi. Đúng là thân hình của người lớn nhưng tính cách của trẻ con.
Hừ! Lão nương không chấp anh...
Nghe được tiếng hít thở đều đều của Vân Di, Khương Mục lúc bây giờ mới thả lỏng người, lật người quay sang hướng Vân Di đang ngon giấc. Anh ngắm nhìn cô mà lắc đầu thở dài.
Chưa gì mà cô ta đã ngủ rồi. Nhanh thật đấy! Hay là do anh nằm trằn trọc suy nghĩ quá đến mức không thể ngủ được nên mới nghĩ rằng cô ta ngủ nhanh.
Vân Di! Cô ta có ý thức được sự nguy hiểm khi mình đang nằm cạnh một nam nhân không? Tại sao không cảnh giác một chút nào vậy? Hoặc do đối với bất cứ nam nhân cô ta cũng không đề phòng?
Nghĩ theo hướng nào cũng làm Khương Mục tức giận. Bản thân anh nhận rõ ràng, khả năng kiềm chế cơn nóng mỗi khi nghĩ hoặc nói về vấn đề của Vân Di đều làm không thể bình tĩnh được. Suy nghĩ thường hay bị đứt đoạn, không thông, khó tính toán.
Bất giác, Khương Mục cảm nhận được cánh tay nhỏ đang đặt ngay ngang hông mình. Ngay sau đó, anh lập tức nhận được thân hình ai đó đang nhích dần về phía mình.
Vân Di... cô ta.... cứ vậy mà đang thoải mái ôm anh. Khương Mục thấy rõ được cả người Vân Di đang dán chặt vào người mình. Thậm chí anh còn có thể nghe được giọng nói mơ nho nhỏ của Vân Di.
Chắc chắn là do khí trời ban đêm lạnh hơn buổi sáng mà đám lửa kia đã sớm tàn. Theo phản xạ thì Vân Di tìm đến nguồn hơi ấm. Mà hơi ấm ở đây, không ai khác chính là Khương Mục.
Gương mặt khi ngủ khi ngủ của Vân Di vô cùng thư thái. Cánh môi hồng khép hờ khẽ nở một nụ cười mỉm, xem ra đang mơ