Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 186


trước sau



Rốt cuộc thì sau hơn hai tuần bị mắc kẹt ở dưới núi, Vân Di và Khương Mục cũng được cứu hộ của quốc gia đến cứu.

Khương Mục nhanh chóng được đưa đi cấp cứu vì chấn thương nặng ở ngoài, còn cô thì được chuyển vào khoa hồi sức. Hai người cứ thế bị tách rời gần ba tháng, chữa trị ở hai nơi khác nhau. Hoàn toàn chẳng gặp mặt lấy một lần.

Vân Di nhiều lúc cũng muốn đến thăm Khương Mục nhưng đều bị Vân Quân và ông không cho đi. Giữ cô như giữ của, canh gác, giám sát cực kì nghiêm ngặt. Ngoài việc nằm trong phòng bệnh ra thì cũng chẳng được bước nửa chân ra ngoài. Thành ra, Vân Di đang được hưởng chế độ ăn không ngồi rồi, sớm ngày chỉ ngồi một chỗ, chẳng có việc gì để làm hết.

Vân Di chỉ có thể nghe ngóng được chút tin tức của mấy người đồng nghiệp đi thăm cô. Thấy bảo rằng, nhờ lập công lớn trong đợt phá và thu thập được vũ khí sinh học vừa rồi mà Khương Mục được thăng cấp thành đại tá. Chỉ cần anh khỏe lại là sẽ lập tức nhận bằng cấp từ chính phủ. Nghe xa xa, hầu hết những người tham gia trong chiến dịch vừa rồi đều có phần thưởng của hợp quốc...

" Kí chủ, cô không thể ăn uống đàng hoàng được à ?" Tiểu Hắc ngao ngán thở dài, ngước nhìn con người đang nằm vô cùng thoải mái, ung dung bỏ từng quả nhỏ tím vào miệng. Bắt chân chữ ngũ, vắt vẻo hưởng thụ.

" Xì! Trẫm vẫn rất đang hợp thuần phong mỹ tục đấy nhé! Cục cưng thật không ngoan, mãi mới có thời gian được nghỉ ngơi. Trẫm đã lao động rất chăm chỉ và cần cù. Vậy mà nàng cứ càm ràm như thế thì làm sao để trẫm nghỉ ngơi được đây ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

" Trẫm là bệnh nhân, là bệnh nhân đấy, có biết không? Bệnh nhân thì phải được cưng chiều chứ " Vân Di bĩu môi, chau mày không vui. Tay vì vậy mà dùng chút lực nhẹ nhéo cái tai mèo đen của Tiểu Hắc. Tiện thể vuốt dọc người Tiểu Hắc một cái.

Con mèo nào đấy khẽ rùng mình một cái, lấy móng tay mềm mại của mình mà cào cào vào lòng bàn tay của Vân Di.

Kí chủ! Đau chết tôi rồi. Hành động kí chủ thật khiến tôi lạnh toát cả sống lưng rồi này. Cô mau xem lại dáng vẻ của mình lúc này đi. Thật xấu muốn chết

" Với lại, bé cưng à~ " Vân Di cúi đầu xuống, vuốt ve cái đầu mèo nhỏ, cười vô cùng khả ái với Tiểu Hắc, gợi ý " Tại sao nàng không biến thành dạng tiểu shota, dạng nhân thú nhỉ ?".

Tiểu Hắc nghe vậy liền xù lông, thoát ra khỏi vòng tay Vân Di, nhảy lên chiếc bàn cạnh giường. Mắt mèo sáng lên đằng đằng sát khí, gầm gừ giận dỗi " Kí chủ, cô mà nhắc đến nữa là tôi quay về không gian hệ thống. Mặc kệ kí chủ ".

Vân Di bật cười khoái chí, với tay ôm con mèo nhỏ, vuốt vuốt đám lông mèo đang dựng ngược, thanh âm mang chút sủng nịnh, làm hòa " Được rồi bé cưng, là lỗi của trẫm. Đừng giận, đừng giận nữa, bây giờ sẽ tùy theo ý nàng hết ".

Thấy Vân Di xuống nước như thế, Tiểu Hắc hừ lạnh, ngạo kiều mà hất quay đi.

Coi như kí chủ của nó còn biết điều.

Tiểu Hắc vẫn còn sợ khi nhớ đến mấy lần gần đây bị kí chủ " thị tẩm " dưới dạng tiểu shota. Nó đã thử trốn về không gian hệ thống nhưng toàn bị kí chủ bắt sống thì

định thực hiện kế hoạch trốn đi. Thành ra không tài nào biến về được. Báo hại tiêu tốn bao nhiêu năng lượng, giờ chỉ còn có thể ở trong tình trạng mèo đen để tập trung, thu thập năng lượng.

Nhìn Tiểu Hắc ở trong lòng mình, lệ tuôn thành một dòng sông, ủy khuất vô cùng. Làm Vân Di không làm sao được mà cười ha hả.

Cục cưng của cô đáng yêu chết đi được.


Kể ra cô cũng " yêu chiều " bé mèo này quá đà thật, dẫn đến mấy ngày nay đều cục cưng đều bị ở dưới dạng mèo do tiêu tốn quá nhiều năng lượng . Chính thế nên không thể biến hóa thành shota hay bé shota dạng nhân thú được. Nhưng... không sao, dù Tiểu Hắc có ở dạng gì cũng khiến Vân Di yêu thích không thôi. Chỉ cần đó là bé cưng của cô là được.

Ha ha! Lão nương đây sẽ yêu hết. Không bỏ sót một chút nào.

Tiểu Hắc "..." tại sao nó lại có một kí chủ bệnh hoạn như vậy cơ chứ?

Chậc! Mà cũng đâu trách được cô.

Lâu ngày không được gặp bé cưng thì phải phải thỏa mãn nỗi nhớ chứ. Chưa kể, đấy cũng là một phần thưởng khi cô đẩy nhanh quá trình tiến triển đối với nam chính. Không thưởng kí chủ mình là một hệ thống hư. Phải trách phạt thật nhiều mới đúng. Mới thế này là quá nhẹ nhàng rồi.

Tiểu Hắc "...(ಠ⌣ಠ)...." kí chủ, cô cũng lý sự quá nhỉ? Suy nghĩ đen tối của kí chủ, tôi biết hết đấy, đồ kí chủ biến thái...

Khi Vân Di đang thoải mái một tay ôm Tiểu Hắc, một tay thì chơi điện thoại thì cửa phòng của cô bỗng có tiếng mở cửa. Vân Di nghe thấy nhưng cô chẳng thèm ngoảnh cổ lên cũng biết là ai. Vân Di cắm cúi nghịch điện thoại, lười biếng nói, mang theo chút hờn dỗi.

" Vân Quân, anh chậm muốn chết. Em đợi thức ăn anh mang đến sắp thành ma đói rồi này ".

Tuy nhiên đáp lại cô, lại là không khí im lặng đến khó hiểu.

Tiểu Hắc lấy tay che mặt, lấy tay mèo cào vào người Vân Di, thu hút sự chú ý của cô " Kí chủ, mau bỏ điện thoại xuống. Nhìn xem kia là ai ?".

Thấy vậy, Vân Di vội dừng lại, bỏ tay nghe xuống, ngó ra cửa chính.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc bấy giờ Vân Di mới há miệng, tròn mắt nhìn, không tin vào người đang sừng sững đứng nghiêm túc trước cửa phòng.

Vân Di vội đứng bật dậy, chỉnh đốn lại trang phục hơi rối loạn có thiên hướng hơi xộc xệch của mình sao cho phẳng phiu, đàng hoàng một chút. Cô lắp bắp nói, hơi thở trở nên gấp gáp đến căng thẳng.

" Chỉ... huy? Sao anh lại ở đây ".

Tiểu Hắc khịt mũi, thở hắt ra, khinh khỉnh mà quay trở về không gian hệ thống.

Hừ! Tốc độ lật mặt của kí chủ khi gặp được nam chính, cũng nhanh đấy nhỉ. Đúng là hệ thống tôi đỡ không nổi...

Khương Mục cau mày, đưa tay lên miệng giả bộ ho, quay đầu sang chỗ khác, không thèm liếc Vân Di lấy một cái. Rất không vừa lòng mà lên tiếng, giọng nói trầm hẳn xuống, ẩn ẩn là sự tức giận không nói thành lời " Xin lỗi vì không phải người cô đợi, cô Vân ! "...

 

 





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện