Rốt cuộc thì sau hơn hai tuần bị mắc kẹt ở dưới núi, Vân Di và Khương Mục cũng được cứu hộ của quốc gia đến cứu.
Khương Mục nhanh chóng được đưa đi cấp cứu vì chấn thương nặng ở ngoài, còn cô thì được chuyển vào khoa hồi sức. Hai người cứ thế bị tách rời gần ba tháng, chữa trị ở hai nơi khác nhau. Hoàn toàn chẳng gặp mặt lấy một lần.
Vân Di nhiều lúc cũng muốn đến thăm Khương Mục nhưng đều bị Vân Quân và ông không cho đi. Giữ cô như giữ của, canh gác, giám sát cực kì nghiêm ngặt. Ngoài việc nằm trong phòng bệnh ra thì cũng chẳng được bước nửa chân ra ngoài. Thành ra, Vân Di đang được hưởng chế độ ăn không ngồi rồi, sớm ngày chỉ ngồi một chỗ, chẳng có việc gì để làm hết.
Vân Di chỉ có thể nghe ngóng được chút tin tức của mấy người đồng nghiệp đi thăm cô. Thấy bảo rằng, nhờ lập công lớn trong đợt phá và thu thập được vũ khí sinh học vừa rồi mà Khương Mục được thăng cấp thành đại tá. Chỉ cần anh khỏe lại là sẽ lập tức nhận bằng cấp từ chính phủ. Nghe xa xa, hầu hết những người tham gia trong chiến dịch vừa rồi đều có phần thưởng của hợp quốc...
" Kí chủ, cô không thể ăn uống đàng hoàng được à ?" Tiểu Hắc ngao ngán thở dài, ngước nhìn con người đang nằm vô cùng thoải mái, ung dung bỏ từng quả nhỏ tím vào miệng. Bắt chân chữ ngũ, vắt vẻo hưởng thụ.
" Xì! Trẫm vẫn rất đang hợp thuần phong mỹ tục đấy nhé! Cục cưng thật không ngoan, mãi mới có thời gian được nghỉ ngơi. Trẫm đã lao động rất chăm chỉ và cần cù. Vậy mà nàng cứ càm ràm như thế thì làm sao để trẫm nghỉ ngơi được đây ".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" Trẫm là bệnh nhân, là bệnh nhân đấy, có biết không? Bệnh nhân thì phải được cưng chiều chứ " Vân Di bĩu môi, chau mày không vui. Tay vì vậy mà dùng chút lực nhẹ nhéo cái tai mèo đen của Tiểu Hắc. Tiện thể vuốt dọc người Tiểu Hắc một cái.
Con mèo nào đấy khẽ rùng mình một cái, lấy móng tay mềm mại của mình mà cào cào vào lòng bàn tay của Vân Di.
Kí chủ! Đau chết tôi rồi. Hành động kí chủ thật khiến tôi lạnh toát cả sống lưng rồi này. Cô mau xem lại dáng vẻ của mình lúc này đi. Thật xấu muốn chết
" Với lại, bé cưng à~ " Vân Di cúi đầu xuống, vuốt ve cái đầu mèo nhỏ, cười vô cùng khả ái với Tiểu Hắc, gợi ý " Tại sao nàng không biến thành dạng tiểu shota, dạng nhân thú nhỉ ?".
Tiểu Hắc nghe vậy liền xù lông, thoát ra khỏi vòng tay Vân Di, nhảy lên chiếc bàn cạnh giường. Mắt mèo sáng lên đằng đằng sát khí, gầm gừ giận dỗi " Kí chủ, cô mà nhắc đến nữa là tôi quay về không gian hệ thống. Mặc kệ kí chủ ".
Vân Di bật cười khoái chí, với tay ôm con mèo nhỏ, vuốt vuốt đám lông mèo đang dựng ngược, thanh âm mang chút sủng nịnh, làm hòa " Được rồi bé cưng, là lỗi của trẫm. Đừng giận, đừng giận nữa, bây giờ sẽ tùy theo ý nàng hết ".
Thấy Vân Di xuống nước như thế, Tiểu Hắc hừ lạnh, ngạo kiều mà hất quay đi.
Coi như kí chủ của nó còn biết điều.
Tiểu Hắc vẫn còn sợ khi nhớ đến mấy lần gần đây bị kí chủ " thị tẩm " dưới dạng tiểu shota. Nó đã thử trốn về không gian hệ thống nhưng toàn bị kí chủ bắt sống thì