Vân Di che miệng, ngáp ngắn ngáp dài. Cả người đều uể oải, buồn ngủ đến nỗi không lời nào có thể diễn tả hết được, gật gù mấy lần, rồi cô ngủ quên lúc nào không hay.
Hiểu Tâm lay lay người Vân Di, Hiểu Tâm nhỏ giọng nói " Vân Di, em mau tỉnh dậy. Chúng ta sắp lên nhận giải thưởng rồi đấy. Đại lễ quan trọng thế mà có thể ngủ được. Chị cũng phục em ".
Vân Di bị Hiểu Tâm đến lúc tỉnh thì thôi. Cô lơ mơ mở mắt, nghe Hiểu Tâm nói vậy, cười đáp " Cảm ơn chị đã khen ".
Hiểu Tâm "...".
Khen cái đầu em ấy!
Cô nương, cô nghĩ tôi khen thật đấy hả? Là chê, là chê đấy, có hiểu không? Đúng là cô bé ngốc.
Vân Di hít một hơi, dụi dụi mắt mấy lượt, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ cận kề.
Hôm nay là ngày mà cô và đồng nghiệp được nhận một số giải thưởng của quốc gia và của liên hợp cuộc trao tặng, vì đã phá được vụ khí sinh học của quốc gia kế bên. Và tất nhiên rồi, hôm nay cũng là ngày mà Khương Mục được nhận chức vị mới.
Vân Di đã rời viện được cách đây cũng là sáu tháng rồi. Mới đầu cô đều bị người trong gia đình phản đối. Bắt ở viện thêm vài tháng nữa. Sau cùng do thấy Vân Di quá quả quyết nên quyết định bỏ mặc chiều theo ý cô.
Vân Di sau khi rời viện, bị Khương Mục đình chỉ theo lệnh của cấp trên mất một tháng vì tội phá đội hình trong lúc thi hành nhiệm vụ. Do tội cũng nhẹ và lập công tốt nên Vân Di được xử phạt khá nhẹ nhàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi hết thời gian đình chỉ, Vân Di vẫn quay lại hoạt động bình thường.
Cách đối xử của Khương Mục dành cho cô ngày một tốt lên, thậm chí còn nương tay trong việc luyện tập. Còn rất thoải mái bao che cho những việc làm càn hồi trước của cô trong khu quân sự, trừng phạt nghiêm ngặt những người có ý định làm khó Vân Di. Giống như việc Khương Mục hận không thể vác luôn một cái bảng treo ở cổ Vân Di " động vào cô ta tức là động đến tôi ".
Làm trong quân khu mới ngày nào áp chế tin đồn hai người thành một đôi, nay lại nổi lên như gió bão.Ai cũng nói rằng thiếu tá đặc cách sủng học trò Vân Di thành điên rồi.
Làm một người đang hưởng cuộc sống an nhàn, không bon chen như Vân Di nhận được rất nhiều sự ghen ghét của bao quân nhân trong quân khu.
Ơ! Mấy người này, sao lại vui tính đổ lỗi hết lên đầu cho lão nương là thế nào?
Xùy! Xùy! Mau tìm nam chính mà tính sổ nhé! Lão nương đây không rảnh đâu...
Gần mấy ngày tổ chức, Vân Di làm việc mệt muốn chết. Cô bị điều vào ban hỗ trợ trao giải nên lúc nào cũng bận tối mắt.
Thời gian dạo gần đây, xuống chỗ nữ chính thăm do tình hình tiến triển cũng không có. Thật sự là vô cùng bận.
Sáng sớm nay cô đã chuẩn bị mấy thứ liên quan đến buổi lễ để tiếp đón khách. Thế nên mới có chuyện ngủ gật gà trong buổi lễ.
" Vân Di, Vân Di. Mau nhìn đi, người thương của em lên nhận giải kìa " Hiểu Tâm gật vội áo đồng phục của Vân Di. Phấn khích quan sát Khương Mục trong bộ quân phục, cả người đều toát lên vẻ soái khí, đang điềm tĩnh bước lên khán đài.
Vân Di bĩu môi, hừ, công nhận nam chính đẹp trai thật. Sao có tuấn mỹ như thế cơ chứ....
" Vân Di, chị cũng biết là em rất thích và thần tượng thiếu tá. Nhưng cũng phải biết liêm sỉ chứ. Em xem, em chụp ảnh to đến mức tất cả mọi người đều quay lại nhìn em rồi kìa. Mau bỏ cái máy ảnh xuống " Hiểu Tâm một tay che mặt xấu, một tay cố kéo con người nào đó đang vui vẻ chụp ảnh quên hết mọi thứ xung quanh. Thầm thì cố đủ âm lượng cho hai người nghe.
Cô bé này, tiết tháo em vứt đâu rồi không biết. Mọi người đang nhìn đấy, làm ơn tha cho chị đi. Chị xấu hổ thay cho em đấy. Đúng là cô bé ngốc.
Vân Di ngừng nhấn máy, quay sang nhìn Hiểu Tâm, chớp mắt khó hiểu " Em thích mà, chẳng phải mấy người kia cũng đang được chụp sao? Thế vì lý gì mà em lại không được chụp ?".
Hiểu Tâm đỡ trán "...".
Ôi mẹ ơi! Con bé này! Đấy là nhà báo thì đương nhiên được chụp rồi! Sao lại hỏi câu ngớ ngẩn thế không biết.
Hiểu Tâm lắc đầu chán nản, không hiểu nổi nhiều lúc thấy Vân Di thông minh quá mức cho phép, còn đôi khi ngây thơ đến ngốc nghếch. Thật làm cô tiếp ứng không nổi...
Vân Di không biết rằng, trong lúc cô đang hăng say tranh cãi với đồng nghiệp của mình thì trên khán đài có một người đang âm thầm nở một cười đầy thỏa mãn...
" Cộc cộc ".
Vân Di thận trọng gõ cửa, nghe được đối phương bên kia đồng ý, cô lúc đấy mới mở cửa vào.