Vân Quân thở dài, anh chống cằm nhìn Vân Di đang chăm chú làm tài liệu trên máy tính. Anh chép miệng, cảm thán nói.
" Aydzoo! Bảo bối của anh lớn thật rồi. Bảo bối bé bỏng dễ thương của anh ".
Vân Di không kìm được mà nghiến răng, áp cảm giác muốn quay sang bóp cổ Vân Quân.
Fuck!
Anh ta lải nhải với cô mấy tiếng đồng hồ rồi. Đầu của cô sắp vì mấy lời nói lảm nhảm đó mà nổ tung lên rồi đây.
" Anh! Anh có tin anh nói thêm câu nữa, em liền đánh anh không ?" Vân Di quay ngoắt, lườm lườm Vân Quân. Tiện thể giơ nắm đấm lên dọa.
" Ha ha! Được rồi, được rồi, anh không nói nữa là được chứ gì " Vân Quân khịt mũi, buồn thiu, lững thững ngồi cách xa Vân Di mấy mét.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Quân lầm bầm nói, nào là " đúng là cô em gái không dễ thương chút nào " hay thì " ngày xưa đáng yêu vậy cơ mà ".
Vân Di "...(ಠ⌣ಠ)..." kiểu này thật sự là muốn ăn đánh sao?....
Vân Quân nghịch ngợm chiếc bút bi trong tay, mắt vẫn không rời khỏi Vân Di. Sau một hồi ngập ngừng, anh mới hít một hơi, từ từ hỏi.
" Vân Di! Em... thật sự xin rút ra khỏi quân đội ?".
Vân Di chỉnh lại kính của của mình, cô thản nhiên đáp, tay vẫn chăm chú vào việc gõ máy tính để làm việc " Đương nhiên rồi. Trước giờ em có bao giờ thay đổi quyết định của mình đâu ".
Vân Quân đưa tay bóp trán, trong lòng trùng xuống suy nghĩ. Bảo bối này.... càng lớn, tâm tư của em sao càng khó đoán thế?
Anh không biết ở quân khu của Vân Di xảy chuyện gì. Chỉ biết rằng, sau hôm em ấy từ bệnh viện về có quay lại khu doanh trại quân đội để làm việc hơn nửa năm. Nhưng đột nhiên Vân Di bỗng dọn tất cả đồ đạc cá nhân của mình ở quân khu, quay trở lại nhà.
Bảo bối của anh nói rằng, em ấy đã xin rút khỏi quân đội. Sao vậy nhỉ? Anh tưởng Vân Di yêu thích theo nghề nghiệp như bố mình chứ? Bảo bối cũng hoạt động ở đấy rất tốt mà. Hay là có chuyện không hay gì xảy ra ở đấy?
Vân Di không tâm sự gì với anh cả, nói đúng hơn là cô đã không còn hay tâm sự với anh như hồi trước.
Điều làm Vân Quân ngạc nhiên nhất là bố anh, Vân Phùng lại hoàn toàn đồng ý với việc Vân Di rút ra khỏi quân đội. Anh nghĩ rằng, với tính cách của ông, chắc chắn sẽ không để yên như vậy. Thời gian gần đây có nhiều việc làm Vân Quân thật không ngờ tới.
Thôi! Bảo bối của anh nghỉ ở nơi đấy cũng tốt. Làm quân nhân rất khổ, chẳng phải qua vụ việc vừa qua, tí nữa thì em gái anh gặp nguy hiểm về tính mạng à? Anh không muốn mất đi bảo bối mà anh trân trọng nhất đâu.
Nhưng Vân Quân cũng không ngờ rằng Vân Di trở về, lại quyết tâm tìm hiểu và xin thực tập và làm việc ở công ty anh. Cứ có thời gian rảnh là bảo bối lại vác sách đến tìm anh để học tập. Làm Vân Quân đỡ không nổi