Khương Mục lật người, cảm thấy cổ họng anh khô khốc đến đáng sợ, cả cơ thể nóng bừng như bị lửa thiêu qua, từng tấc da thịt đều có khát vọng mãnh liệt được giải tỏa. Khương Mục không biết bản thân anh bị làm sao nữa, là do anh phát sốt?
Nước, anh cần nước! Có lẽ nước sẽ làm cho anh đỡ hơn.
Khương Mục mơ màng mở mắt, anh muốn ngồi dậy. Thế nhưng Khương Mục lại phát hiện có một bóng người đang đang bò từ cuối giường lên trên, bóng người ấy mảnh khảnh, có lồi có lõm, vừa nhìn là biết thân phận nữ nhân
Tại sao trong phòng anh lại có người?
Ai có gan lớn như vậy?
Khương Mục nhíu mày, anh đang định mở miệng chất vấn thì bóng người ấy đã bổ nhào về phía anh, đẩy anh nằm trở lại. Nữ nhân đấy không mặc quần áo, da thịt trắng nõn chẳng một chút tỳ vết, bầu ngực tròn trịa lồ lộ trước mắt Khương Mục khiến một con người không gần nữ sắc như anh bỗng chốc ngu ngơ, đại não thoáng trì trệ.
Dung nhan người nữ nhân bị mái tóc dài che phủ không nhìn rõ, cơ hồ chỉ ẩn hiện đôi mắt phượng câu hồn quen thuộc. Đôi mắt phượng này làm Khương Mục dường như nhớ đến một người, cô ấy có đôi mắt giống vậy, long lanh biết nói, đôi lúc híp lại tinh nghịch, đôi lúc lại nghiêm túc kính cẩn, thỉnh thoảng tỏa ra nét quyến rũ khó lòng phòng bị.
Là cô ấy sao? Thật sự là cô ấy? Cô ấy trở về rồi?
Không để cho Khương Mục có thời gian tự trả lời câu hỏi mà mình đặt ra, người con gái với tư thế cực kỳ ám muội dạng chân ngồi lên người anh, bàn tay cô mò mẫm cởi từng cúc áo, tay cô lướt đến đâu là chỗ đó đỏ ửng lên. Lồng ngực Khương Mục phập phồng nhanh dần, hơi thở anh rối loạn mất kiểm xoát, đầu óc mụ mị không phân biệt được đông tây nam bắc.
Lý trí nhắc nhở Khương Mục rằng anh phải vùng dậy, phải hất bay cô ta ra ngoài, không được phạm vào cấm kỵ. Thế nhưng con tim anh lại không vậy, nó không ngừng thôi thúc anh phóng túng một lần, mặc kệ thân phận mà phóng túng, mặc kệ thế sự ngoài kia. Cơ thể Khương Mục khao khát nhiều hơn, nhiều hơn nữa... Vì vậy, Khương Mục nằm im, ngầm cho phép hành động càn rỡ của người con gái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không để cho Khương Mục thất vọng, cô rất nhanh đã cởi xong quần áo của anh, đôi môi mát lạnh dán lên từng múi cơ, nhẹ nhàng \*\*\*\* \*\*\*, gặm cắn. Khương Mục thở dốc, bàn tay anh bất giác đưa ra, nắm lấy một bên gò bồng đảo mà xoa nắn, biến nó thành đủ loại hình thù kỳ lạ. Ngực nữ nhân ấy rất mềm, đàn hồi, không to không nhỏ, vừa vặn với kích cỡ tay Khương Mục. Quả hồng mai trên đỉnh núi bị Khương Mục chà đạp sưng tấy, mời gọi người phạm tội.
Khương Mục nuốt nước miếng, thật muốn ngậm nó vào miệng để xem tư vị như thế nào.
Nhưng hiển nhiên là anh không hoàn thành được ước muốn đó, vì quyền chủ động không nằm trong tay anh, nó nằm trong tay người đối diện.
Nữ nhân kia nắm lấy thân dưới người nào đó không biết từ bao giờ đã dựng thẳng đứng, biến thành cự long khổng lồ, kích thước không hề bình thường chút nào. Cô hơi ma sát lên xuống, nhả một ít nước bọt làm chất bôi trơn, tay nhỏ linh hoạt trêu chọc đến mức làm cho tiểu Khương Mục nổi đầy gân xanh, co giật liên hồi.
Khương Mục khó chịu, anh đang rất khó chịu.
Như biết tâm tư của người đàn ông dưới thân, cô khẽ phát ra tiếng cười thanh thúy như chuông bạc. Không một dấu hiệu báo trước, cô hướng cự long ngồi xuống, \*\*\* \*\*\*\*\* từng tí, từng tí nuốt vào thân gậy nóng bỏng.
Khương Mục chỉ cảm thấy anh như bị bao quanh bởi dòng suối bất tận, bên trong nữ nhân ấm nóng, chật chít, dễ chịu lạ thường. Lần đầu tiên được trải nghiệm cảm giác kỳ diệu làm Khương Mục suýt nữa buông vũ khí đầu hàng.
Sau đó, cả căn phòng tràn ngập trong mùi vị của trái cấm, tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng rên rỉ yêu kiều hòa quyện vào với nhau, tạo nên một bản nhạc du dương. Hai thân hình trần trụi quấn quýt trên chiếc giường lớn, tùng cú thúc mạnh bạo, tiếng nước nhóp nhép, tiếng da thịt va chạm khiến người nghe đỏ mặt tía tai.
Trong lúc điên loan đảo phượng, một vệt ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào, lướt qua khuôn mặt của nữ nhân kia.
Khóe mắt Khương Mục vừa vặn bắt được hình ảnh đó, con tim anh ngừng lại một nhịp, đúng lúc cả hai cùng đến cao trào, tinh túy không giữ được rời cung, bắn ra ngoài, một mảnh trắng xóa.
Quả thật nữ nhân đấy là... Vân Di!...
Khương Mục giật mình choàng tỉnh, anh ngồi thẳng dậy. Khương Mục thở gấp, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, toàn thân nóng bừng như lửa đốt, gương mặt ửng đỏ giống người say rượu, biểu cảm mê đắm vẫn còn hiện hữu trên khuôn mặt.
Khương Mục nhấc thử cái chăn mỏng lên, nhìn xuống dưới, vẻ mặt anh lập tức liền sa sầm xuống. Khương Mục lấy tay che mặt, cố gắng áp chế con tim đang loạn nhịp không kiểm soát. Cảm giác xấu hổ lan tận đến mang tai.
Lại nữa?
Hóa ra những điều ấy chỉ là chiêm bao thôi ư?
Cái giấc mơ ấy....Đây là thứ bao nhiêu trong thời gian hơn một năm nay rồi. Thứ giấc mơ quái lạ này đã đeo bám anh suốt từ khi anh nhập viện vì chấn thương khi làm nhiệm vụ mật của quốc gia bên cạnh.
Anh bây giờ không ngờ mình bắt đầu lại có những thứ giấc mơ đồi bại như vậy. Nó cứ lập đi lập lại không ngừng, giống hệt vòng luân hồi, không tài nào mà thoát khỏi...
" Thiếu tá! Hôm nay ngài lại tắm sớm vậy sao ?" Khai Phú chớp chớp mắt, thấy Khương Mục lưng thững từ ngoài bước vào phòng tắm nam chung của quân khu.
Thời gian dạo gần đây, gã cùng đồng nghiệp thấy chỉ huy của mình bắt đầu một thói quen lạ thường. Đó là thường xuyên thấy thiếu tá mình, sáng sớm đã xuống đây tắm nước lạnh, đều đều như vắt cam.
Hồi trước còn gã và đồng nghiệp còn nghĩ rằng do mùa hè còn oi bức, nóng nực nên chỉ huy muốn làm vậy vì vốn có tính sạch sẽ. Nhưng bây giờ là mùa đông rồi, tuyết đã phủ trắng sân. Vậy mà Khương Mục vẫn tắm, lại còn lúc sáng sớm mặt trời chưa lên. Thậm chí thời gian đấy thiếu tá còn chưa