Mau Xuyên: Nam Thần Cuồng Yêu Thành Nghiện

Chương 198


trước sau



  Thế giới chín - Nam chính có tên Phỉ Thiên, trưởng nam của một gia đình thương gia giàu có. Do yểu mệnh nên đã mất sớm khi mới bước sang ở tuổi đôi mươi… ’’.

Vân Di “...”.

Vừa tiếp thu lời mở đầu của cốt truyện, gương mặt Vân Di không nhịn nổi mà đầy vạch hắc tuyến.

Fuck!

Thảo nào ngay lúc lão nương xuyên vào, thấy một số chuyện đã không được bình thường. Thì ra đây chính là nguyên nhân cốt lõi của mọi vấn đề lão nương gặp từ nãy giờ.

Hờ hờ!

Dạo này cốt truyện của hệ thống rất hay muốn đào hố dìm chết lão nương nhé!

Tiểu Hắc! Có phải cục cưng và máy tính chủ muốn chơi lão nương không?

Tiểu Hắc “...” yêu cầu kí chủ tập trung vào việc chính. Không được quay sang trút giận lên hệ thống quân.

Vân Di nuốt cục tức ở cổ xuống, thầm đem tên cả dòng dõi của hệ thống chủ không gian ra chửi một lượt. Mãi một lúc sau mới hít một hơi thật sâu, tiếp tục tiếp thu cốt truyện.

“ Mặc dù là trưởng nam nhưng Phỉ Thiên từ nhỏ lại bị người thân cùng giai nhân trong dòng tộc đối xử vô cùng tồi tệ, thậm chí còn đánh đập không chút thương tiếc ngay từ lúc còn là tấm bé. Đơn giản nguyên nhân sâu xa vì mẫu thân của nam chính sau khi hạ sinh ra Phỉ Thiên đã bị băng huyết mà qua đời.

Xuất thân của mẫu thân của Phỉ Thiên vốn dĩ là một ca kỹ thanh lâu nổi tiếng khắp thiên hạ, vẻ đẹp phải nói là khuynh quốc khuynh thành. Đứng đầu trong số mỹ nữ của Hỏa quốc.

Một nữ nhân tài hoa hơn người, bán nghệ chứ nhất quyết không bán thân. Vì lý do gia tộc mà từ một tiểu thư khuê các mới bắt buộc vào chốn thanh lâu để kiếm tiền.

Phụ thân nam chính khi còn là thanh niên trai tráng, giống như bao nam nhân ở trong kinh thành kia, đều bị vẻ ngoài băng thanh ngọc khiết của mẫu thân Phỉ Thiên làm cho thần hồn điên đảo, sớm đã bị rơi vào lưới tình… ’’.

Vân Di khẽ tặc lưỡi một cái, bĩu môi, lắc đầu nguây nguẩy.

Hờ!

Có câu “ anh hùng khó qua ải mỹ nhân ’’ thực không sai chút nào.

“ ...Phụ thân nam chính lúc bấy giờ mặc cho sự phải đối của gia đình vì lo sợ nàng ta là loại nữ nhân “ mại nữ cầu vinh ’’.

Tuy nhiên y vẫn quyết tâm chuộc lại mẫu thân của Phỉ Thiên ra khỏi thanh lâu, giúp lo hết những vấn đề liên quan đến gia tộc của bà và trên hết cương quyết lấy mẫu thân nam chính làm chính thê.

Bấy giờ vì hành động cùng với tấm chân tình của phụ thân nam chính, mẫu thân của Phỉ Thiên đã bị động lòng. Nàng đồng ý lời cầu hôn của y, chấp nhận bỏ đi danh tiếng lẫy lừng của bản thân mà theo bước chân phụ thân nam chính lui về làm phu nhân y.

Tưởng chừng như đấy có lẽ là cái kết viên mãn nhất… ’’.

Vân Di đưa tay lên bóp trán, thở dài thườn thượt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biết ngay là mỗi khi có câu này là y chang sẽ có biến mà!

Lão nương bị hoàn cảnh này làm cho quen thuộc rồi.

Vân Di tặc lưỡi, lười biếng mà truyền tải tiếp cốt truyện vào đầu.

“ ....nhưng rồi, qua mấy năm mà hai bọn họ lại không có lấy nổi một đứa, hay nói chính xác hơn là mẫu thân Phỉ Thiên bị sảy thai rất nhiều lần.

Phụ thân nam chính có tính đa nghi.

Mối đa nghĩ ấy càng lớn do có sự xúi giục của rất nhiều người thân trong nhà rằng, mẫu thân nam chính là nữ nhân bị nguyền rủa nên bao nhiêu hài nhi mới chết yểu như thế, với hòng mong muốn nàng ấy bị đuổi ra khỏi nhà họ Phỉ. Giúp những người kia có cơ hội gả con gái mình cho phụ thân Phỉ Thiên để hưởng lợi.

Nghĩ mà xem, chỉ cần được ôm cái đùi vàng này hay bước chân vào trong nhà họ Phỉ là nửa đời còn lại của họ không cần suy nghĩ gì nữa, tha hồ mà ăn sung mặc sướng.

Phụ thân nam chính đã bị những lời dụ dỗ ấy làm cho mờ mắt, đâm ra chán ghét và hắt hủi mẫu thân Phỉ Thiên. Bản tính của y vốn trăng hoa, ngay lúc lạnh nhạt với mẫu thân nam chính liền ra ngoài tìm tình nhân mới. Chẳng mấy chốc, ông ta đã nạp không biết bao tiểu thiếp đầy nhà...

Phụ thân nam chính vô cảm trước những hành động gây khó dễ mà tiểu thiếp đối với mẫu thân Phỉ Thiên. Điều căn bản là y không hề bận tâm, mấy người đấy muốn làm gì thì làm.

Mẫu thân nam chính ngày một cảm thấy tuyệt vọng trong đau khổ. Không nghĩ nam nhân mình trao trọn tình cảm, lại không ngờ lãnh khốc tuyệt tình như vậy.

Lúc bấy giờ, người thương cảm và bầu bạn duy nhất với nàng là người thị vệ tốt bụng riêng mà phụ thân nam chính cho đi theo bảo vệ từ trước.

Người thị vệ ấy quản ánh mắt của người đời mà làm bạn tâm giao với mẫu thân nam chính, là người kéo nàng ấy khỏi đầm lầy của sự tuyệt vọng, giúp nàng có niềm tin với cuộc sống.

Nhưng thời gian dễ chịu ấy không được lâu đã đến hồi kết thúc khi mẫu thân nam chính mang thai nam chính, kết quả của một đêm phụ thân nam chính sau cơn say rượu đã xảy ra quan hệ với nàng.

Phụ thân nam chính lúc mới đầu cũng có chút vui mừng, nhưng sau khi nghe lời kể của mấy kẻ gia nhân trong nhà về mối quan hệ mật thiết giữa mẫu thân Phỉ Thiên và người thị vệ. Y nổi lên hoài nghi.

Liệu đó có thật sự đứa con của mình không? Hay đó nàng ta đã lừa y để khiến mình thoải mái qua lại với tên thị vệ ấy, còn lấy có đứa con này làm lý do mà bắt y sủng ái lại nàng ta.

Lời ra lời vào, tiếng đồn không hay càng nổi lên, nhằm vấy bẩn thanh danh của mẫu thân nam chính.

Đã sẵn tính nghi ngờ trong lòng, thêm lời qua tiếng lại của nhiều người. Phụ thân nam nam chính mới tức giận mà hạnh hạ, đánh đập vũ phu nàng ấy, khi mà mẫu thân Phỉ Thiên đang mang trong mình giọt máu của y. Thậm chí còn hạ lệnh giết chết thị vệ kia, vui vẻ mà thưởng thức gương mặt đau khổ của nàng… ’’.

Vân Di không nhịn được mà cảm thán, trong lòng tiếc thay cho số phận của mẫu thân nam chính.

Miệng lưỡi nhân gian đúng là thứ độc không thuốc giải, nó gián tiếp có thể hại chết người.

Một loại giết người mà không cần vũ khí.

Đúng là hồng nhan thì bạc mệnh quả là không sai!

Tiếc thay cho một nữ nhân giỏi giang như thế, lại vô tình trao gửi nhầm con tim cho một gã tra nam.

“ ...Mẫu thân nam chính chỉ có thể nhẫn nhục, chịu đựng cơn đau từ thể xác lẫn linh hồn, hận ý càng gia tăng theo thời gian.

Tuy nhiên trên hết, tâm niệm duy nhất của nàng là mong sao đứa con mình có thể chào đời một cách khỏe mạnh nhất và hắn có thể có một cuộc sống bình thường nhất.

Tiếc thay, ngày hạ sinh ra nam chính cũng là lúc mẫu thân hắn từ trần. Trước lúc nàng trút hơi thơ cuối cùng, nhìn đứa con đang ngoan ngoãn ngủ bên cạnh mà chỉ lẳng lặng rơi nước mắt, thầm khóc thương cho đứa con sau này phải chịu khổ trong một nơi toàn quỷ dữ ẩn thân dưới lốt da người.

Mẫu thân nam chính nói một câu trước khi nhắm mắt xuôi tay, nó giống như một lời tiên tri tương lai của dòng họ Phỉ sau này.

“ Họ Phỉ nhất định sẽ phải trả giá cho những điều độc ác mà các người gây ra. Tất cả các ngươi sẽ không bao giờ được sống yên ổn ”....

Không hiểu vì lý do gì mà từ mẫu thân nam chính mất, nhà họ Phỉ rơi vào nhiều chuyện đen đủi thật.

Nhiều vụ làm ăn lớn bị thất bại nặng, trong gia tộc luôn có những người chết không rõ nguyên do từ đâu. Từ đấy mọi người cũng đồn thổi với nhau rằng, Phỉ Thiên chính là đứa trẻ hiện thân của lời nguyền mà mẫu thân hắn reo nên.

Lúc mới đầu phụ thân hắn đã có ý định sai giết chết Phỉ Thiên nhưng lại may mắn thay có một thầy bói nổi danh vô tình đi ngang qua, đã can ngăn tội ác trời không dung đất không tha của y lại.

Lão nói rằng nếu giết đứa bé này, cả họ Phỉ sẽ bị tru di cửu tộc, hậu quả sẽ khôn lường về sau. Biết điều thì nên giữ đứa bé lại, ắt sau này sẽ hưng thịnh trở lại.

Rốt cuộc vì thế nên phụ thân Phi Thiên mới nhắm mắt làm ngơ, miễn cưỡng giữ lại mạng sống cho hắn...

Nam chính cứ thế lớn lên trong sự kiêng dè của gia tộc và ghét bỏ của gia nhân. Mọi người đều coi hắn là điều xúi quẩy, thế nên đối xử với Phỉ Thiên rất tồi tệ.

Chưa kể họ còn truyền tai nhau rằng, ngay từ nhỏ Phỉ Thiên vẻ ngoài đã là thiên sinh lệ chất hơn người, khiến ai gặp cũng bị dáng vẻ câu hồn đoạt phách của hắn làm cho si mê.

Lo rằng sau này lớn lên vẻ đẹp yêu nghiệt này sẽ mối nguy hại lớn. Lại nói tư chất vốn thông minh từ nhỏ, học một biết mười làm ai cũng thấy sợ vì sự hiểu biết vượt quá phạm vi của tuổi tác.

Họ đồn thổi rằng phụ thân của Phỉ Thiên như đang là người nuôi ong tay áo vậy. Chỉ sợ phúc đâu không thấy, toàn họa mà ra.

Thế nên phụ thân nam chính, y cực kì ghét Phỉ Thiên. Nhốt hắn cách xa nơi nhà chính, chỉ cho hắn ở một tiểu viện nhỏ tồi tàn mà hồi trước mẫu thân hắn từng ở và được một nha hoàn canh giữ.

Ngày ngày đều bắt hắn làm việc lao lực, khẩu phần ăn thì vô cùng kém còn chẳng bằng thức ăn của gia súc nuôi trong nhà.

Phỉ Thiên khi ấy còn bé, là một đứa trẻ đơn thuần không hiểu tại sao mọi người lại đối xử tệ bạc với hắn như thế. Từ cha đến nha hoàn chăm sóc hắn, mọi người đều tìm cách khi dễ hắn.

Thế nhưng chỉ cần lớn hơn một chút, nam chính đã hiểu tất cả các nguyên nhân liên quan đến mẫu thân mình và lý do từ đâu mà họ lại làm thế với hắn.

Mãi một thời gian sau khi Phỉ Thiên gần mười tuổi, phụ thân nam chính nhận thấy khả năng tố chất thiên bẩm về tư duy của nam chính có thể mang lại lợi ích cho mình, vượt bậc cách xa hơn tất cả những đứa con của tiểu thiếp khác.

Y liền hạ lệnh cho người đào tạo Phỉ Thiên, với mong muốn sau này hắn sẽ trở thành tay sai đắc lực giúp đỡ cho y nhưng lúc về già để y lúc đấy có thể thảnh thơi mà hưởng thụ.

Chính vì sự quan tâm bất ngờ đấy của phụ thân nam chính, những người tiểu thiếp kia lo sợ gia tài về sau sẽ thuộc về đứa con ngu ngốc của chính thê đã khuất nên quyết tâm hợp lực nhau. Ngày ngày đều tìm cách lén đầu độc Phỉ Thiên dần dần như cách mà ngày xưa từng gián tiếp giết chết mẫu thân nam chính… ’’.

Vân Di “...”.

Tiếp thu đến đây, mặt Vân Di không khỏi nhăn lại.


Chính là cô không ngờ đến, nam chính lần này lại có thể thê thảm đến mức vậy. Cô cảm tưởng tất cả nhưng sự cẩu huyết đều được tóm gọn vào trong này.

Vân Di đưa tay lên xoa cái cổ đang mỏi, thâm tâm không biết suy nghĩ gì. Chỉ biết một lúc sau im lặng tiếp thu tiếp cốt truyện.

“ ...Phỉ Thiên cam tâm tình nguyện trở thành con rối trong mắt người mà hắn gọi là phụ thân, âm thần xử lý hết những mưu hèn kế bẩn của mấy tiểu thiếp định áp dụng lên người hắn.

Ngoan ngoãn mà hoàn thành xuất xắc hết tất cả công việc được giao, dần dà chiếm được thiện cảm của phụ thân hắn. Những công việc quan trọng đến tay nam chính nhiều hơn.

Nhờ sự tham gia của Phỉ Thiên, dòng họ Phỉ ngày càng hưng thịnh, sớm chốc đã vang danh toàn thiên hạ, tiếng tăm của người trưởng nam thiên tài Phỉ Thiên từ đấy cũng được nhiều người biết đến.

Dần dần Phỉ Thiên thành một người quan trọng không thể thiếu trong gia tộc, mặc dù tuổi còn rất trẻ.

Những kẻ ngày trước phỉ báng, ghét hắn nay lại quay sang nịnh nọt, thậm chí có phần kinh hãi với thay đổi chóng mặt của Phỉ Thiên. Không dám khi dễ hắn như xưa.

Trong kinh thành nhà nào có tiểu cô nương đều mong muốn được hôn phối với hắn. Nhưng đều được hắn nho nhã mà từ chối, nói rằng mình muốn lấy sự nghiệp giúp ích cho cha làm đầu, chưa muốn nạp thê. Phụ thân nam chính thấy thế, cảm thấy vô cùng tự hào, tùy theo ý hắn mà đồng ý.

Sự thực Phỉ Thiên đã sớm có âm mưu lập ra từ rất lâu, hòng tham gia được vào nơi quan trọng của gia tộc, làm cho gia tộc họ Phỉ tán gia bại sản. Từ từ trả thù từng kẻ một ngày xửa đã chèn ép hắn đến mức chết đi sống lại…

Tiếc rằng, kế hoạch ấy chưa thể thực hiện được mà nam chính

đã qua đời ngay ở tuổi đôi mươi.

Hắn chết mà không rõ nguyên do là gì, chỉ biết rằng khi người nhà phát hiện ra hắn đã tắt thở mà chết, gương mặt hắn khi ấy toát lên vẻ nhẹ nhõm lạ thường.

Thậm chí trên khuôn mặt mang vẻ đẹp yêu nghiệt kìa, cánh môi bạc còn đang hé nở một nụ cười nhạt.

Điều quan trọng là trên người Phỉ Thiên không hề lấy nổi một vết thương, cả người đều rất chỉn chu và sạch sẽ. Vẻ mặt hắn lúc ấy, thật giống hắn đang nhắm ngủ chứ không phải là người đã khuất. Giống như việc Phỉ Thiên biết trước hắn sẽ chết vậy.

Đến người khám nghiệm tử thi cũng đành lắc đầu bó tay không đoán nổi hắn mất vì điều gì…

Sự ra đi kì lạ của Phỉ Thiên gây ám ảnh toàn bộ người chứng kiến, hầu hết không bao lâu sau những người từng chứng kiến cảnh đấy đều chết bất đắc kỳ tử.

Nổi tiếng đến mức khắp thiên hạ đều biết đến, ai đấy nghe xong đều không nhịn được mà rùng mình. Thậm chí lúc nghe được kể lại, dường như thấy chính mình được chứng kiến lại khung cảnh ấy.

Tưởng chừng Phỉ Thiên chết đi là niềm kinh hỷ của một số người như trút được mối nguy hại nhưng thật sự… vốn dĩ đấy chỉ là sự mở đầu cả một tấn bi kịch dành cho gia tộc nhà họ Phỉ… ’’.

Không hiểu sao, khi tiếp thu đến đoạn này, sống lưng của Vân Di bỗng lạnh toát, mồ hôi cô tuân ra như tắm, cả người bỗng rét run cầm cập.

Rốt cuộc không làm sao được nữa, Vân Di buộc phải thoát ra khi đang tiếp thu dơ cốt truyện chính, điều mà trước đây chưa từng xảy ra với cô.

Thực giống như có một thứ gì đó đẩy Vân Di ra khỏi trạng thái tiếp thu cốt truyện vậy.

Mẹ kiếp!

Điều gì đang diễn ra với lão nương thế này!

Vân Di bỗng mở trừng mắt, đưa tay lên ôm ngực mà ho sù sụ, người cúi gập xuống, thậm chí không hẹn mà họ ra một búng máu.

Mặt cô tái xanh đi, mồ hôi trên mặt chảy thành dòng, đầu óc lảo đảo quay cuồng, việc ngồi thăng bằng cũng khó.

“ Kí chủ! Cô không sao chứ ?” Tiểu Hắc ở trong không gian nhìn thấy tình trạng của Vân Di như thế, lo sợ không thôi.

Định ra ngoài để chữa trị cho Vân Di nhưng lại bị quyền hạn của hệ thống ngăn cấm.

Tiểu Hắc nghiến răng, tay nắm thành quyền, người ẩn ẩn tức giận. Rốt cuộc cũng đành bất lực mà nhìn Vân Di tự sinh tự diệt.

Vân Di vuốt ngực mấy cái, định bụng là bảo Tiểu Hắc gì đó thì bất chợt tiếng hét thất thanh ở ngoài làm Vân Di giật nảy mình, làm sao nhãng việc cô định hỏi Tiểu Hắc.

Vân Di vội vàng đứng dậy, nhấc làn váy giá y lên, thẳng hướng cửa mà tiến. Cốt muốn xem chuyện gì đang diễn ra ở ngoài.

Nhưng chưa bước hết được nửa bước, bỗng dưng cánh cửa bị một lực đạo lớn mở tung ra.

Mắt Vân Di trừng lớn, miệng há to đến mức nhét vừa một quả trứng gà khi vừa thấy hai thi thể nam nhân canh gác ở ngoài đang nằm trước cửa.

Máu của họ tuôn ra không ngừng, sớm đã nhuộm đỏ một mảng đất. Chưa kể còn có máu bắn đầy lên khung cửa, những giọt máu ấy chảy dài tạo nên một vệt dài in trên cánh cửa.

Tứ chi của họ bị cắt sạch, rải đầy quanh đấy, phần thân có một số chỗ bị khoét lòi ra mấy phần nội tạng bên trong, bầy nhầy chẳng nhìn nổi đâu là bộ phận gì. Mùi tanh tao của máu xộc thẳng vào mũi, thật khiến cho người khác cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Đầu lìa khỏi xác, không hiểu hữu ý hay vô tình mà gương mặt gần như bị chém nát bét trừ hai con ngươi của hai người đấy, cứ thế trắng dã mắt trợn tròn mà nhìn cô. Tất cả đều tạo nên một khung cảnh lạnh sống lưng đến rợn người..

“ Tiểu Hắc, đây có phải là một món quà nhỏ mà vị nam chính kia tặng tôi không ?” Vân Di chép miệng, liên lạc lại với Tiểu Hắc.

Khác với phản ứng của người bình thường. Vân Di đưa tay lên lau qua chút máu ở khóe miệng còn đọng lại. Cô ung dung mà vẫn sải bước đến bên hai xác chết kia.

Vân Di ngồi sụp xuống, vui vẻ mà lấy tay chọc chọc cho hai cái đầu ấy lăn qua lăn lại. Xem chừng rất nghịch rất vui vẻ, nghiên cứu cực kì kỹ lưỡng và có tâm.

Tiểu Hắc “...ಠ_ಠ...” là nó lo lắng quá rồi!

“ Kí chủ cẩn thận, nam chính lần này không đơn giản. Hiện tại Phỉ Thiên đang có ở đây nên tôi không thể xuất hiện giúp kí chủ được ’’ Tiểu Hắc bóp trán, thở dài một hơi rồi ngồi xuống, bất lực mà liếc mấy trò biến thái không giống người thường của kí chủ nhà mình.

Nghe Tiểu Hắc nói vậy, động tác của Vân Di bỗng khựng lại.

Nam chính đang có mặt ở đây sao?

“ Tiểu Hắc! Nhưng tôi không thấy thì làm sao mà công lược nổi ’’ Vân Di buông bỏ không nghịch ngợm nữa. Cô đứng dậy bước vào trong, con ngươi tinh ý lén để xung quanh nhưng quả thực là không thấy gì cả.

“ Do kí chủ chưa tiếp thu hết được cốt truyện nên chưa thể xuất hiện đạo cụ hỗ trợ trong thế giới này. Vì thế mong cô cẩn thận một chút ’’ Tiểu Hắc vẫn là có chút lo lắng trong lòng, vẫn là lên tiếng nhắc nhở cảnh cáo Vân Di.

Chuyện xảy ra vừa rồi, nó biết rằng nam chính lần này quả thực không hề đơn giản chút nào. Chỉ lo sợ kí chủ mình vì sơ suất mà làm hại đến bản thân. Tốt nhất vẫn phải cẩn thận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Di xoa cằm, trề môi, gật gù mấy cái.

Đợt này công lược còn có cả đạo cụ hỗ trợ cơ à, xem ra hệ thống cũng rất đầu tư a~

Thật làm lão nương đây có hứng~

“ Kí chủ! Cẩn thận! Đằng sau cô “.

Tiểu Hắc hô lớn, Vân Di chưa định hình gì mà theo phản xạ quay người lại. Cả người cô bỗng cảm giác bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt cổ rồi nhấc lên, lôi thân thể Vân Di đập mạnh vào thành tường gần đấy.

Đau đến mức Vân Di khẽ nhăn mày lại, hít thở đều không thông, cảm giác thiếu hô hấp ngay lập tức đánh úp lên người cô. Chiếc khăn voan vì thế hành động bất chợt đấy mà rơi xuống nền đất, hòa màu cùng với vũng máu tươi của hai thi thể gần đấy.

Chẳng biết từ đâu một cơn gió lạnh từ ngoài thổi thẳng vào trong phỏng nhỏ, làm tắt tất cả ngọn nến hương trong phòng. Căn phòng đang ngập tràn ánh sáng nay đã sớm bao phủ bởi màn đêm âm u và lạnh lẽo.

Ngay tại thời điểm đó tất thây những thành tường trong tiểu viện ấy đều có hiện tượng tương tự giống nhau, mấy bức tường đều nhuốm màu đỏ rực của máu, chảy chầm chập tí tách trên nền nhà lạnh, sớm đã hòa mình với chữ hỷ treo trong phòng.

Đồ đạc khắp nơi không hẹn mà bay lên, lơ lửng trên không trung, tiếng chén rượu hợp cẩn dành cho đêm động phòng rơi xuống nền đất. Nó như một điềm báo đen về tương lai.

Biết rõ là mọi vật xung quanh mình đang có vấn đề nhưng Vân Di không còn thời gian mà để ý xung quanh.

Theo bản năng Vân Di đưa tay lên cổ, cào cào mấy cái như muốn thoát khỏi sự khống chế vô lý kia. Thế nhưng sự thật là nãy giờ cô chỉ vời vời vào không khí trong vô vọng.

Việc hít thở với Vân Di càng ngày càng khó khăn. Gia y vận trên người Vân Di vì sự kháng cự của cô mà nhăn nhúm cả lên, trang sức trên đầu cũng rơi không ít khiến cho tóc Vân Di trông rối loạn không còn trật tự nữa. Nếu có ai đó chứng kiến cảnh này, chỉ sợ dọa cho hồn bay phách lạc, bởi trông Vân Di lúc này thực giống ma nữ hiện thân.

[ Ting - Cảnh báo nguy hiểm : Sinh mệnh của kí chủ đang có nguy cơ tử vong đến 70% ]

Mẹ nó! Đây là lúc nào rồi mà lão nương còn quan tâm đến vẻ bề ngoài được.

Vân Di trừng mắt, tầm nhìn bắt đầu dần trở nên mơ hồ, mọi thứ gần như nhòe cả đi. Cô cố gắng không làm chút lý trí của mình bị lung lay ảnh hưởng, tìm mọi cách để mình có thể đủ tỉnh táo nhất.

Nhưng Vân Di biết, nội tâm cô đang điên cuồng nổi cơn tức giận đến mức nào.

Thanh âm của hệ thống vừa thông báo về chỉ số sinh mạng vừa vang lên trên đầu Vân Di. Bản thân cô cũng có thể cảm nhận rõ ràng tình trạng hiện tại của mình không ổn một chút nào. Lo rằng cứ tiếp tục thế này, thời gian có thể sống sót được tính trên đầu ngón tay.

Lão nương hiện tại đúng là tay không đánh giặc. Sợ rằng chưa công lược nổi, lão nương đã bị đá về hệ thống vì lý do chết lãng xẹt này rồi.

A a a! Thật tức muốn chết. Đây đúng là tính làm khó nhau mà…

“ Tân nương của ta, đến lúc động phòng rồi “...

Trong một khoảng một tích tắc, bên tai Vân Di bỗng vang lên tiếng khinh niên thất tiếu của nam nhân, cùng đấy là thanh âm trầm trầm mang thêm chút tà mị. Khiến Vân Di nhất thời đơ người ra, lúc sau không nhịn được mà lông tơ dựng đứng cả lên.

“ Kí chủ, cô hãy nghe tôi. Bây giờ tôi sẽ cưỡng chế cho kí chủ ngất đi. Đây có lẽ là giải pháp tốt nhất hiện giờ để tránh sự tấn công của nam nam chính ’’.

Tiểu Hắc ở trong không gian hệ thống, lòng đã sớm vì lo lắng cho sự an toàn của Vân Di mà bấm loạn cả lên. Mặc kệ sự trừng phạt nặng nề của máy tính chủ mang lại khi đang cố giúp NPC, mấy điều lúc này đối với nó chẳng còn quan trọng nữa.

Đúng!

Sự an toàn của kí chủ vẫn đặt trên hết.Mấy sự trừng phạt này đối với nó không có nghĩa lý gì hết.

Tiểu Hắc vừa dứt lời, thì Vân Di liền được thả xuống dưới đất, mấy thứ vô hình kia bị bật ngược ra đằng sau.

Cô vừa thoát được sự khống chế của nam chính, liền nhanh chóng hít đầy không khí vào phổi, điều chỉnh lại hơi thở rối loạn không kiểm soát của mình. Đoán rằng hoàn cảnh vừa rồi, nhất định là Tiểu Hắc đã cứu cô một mạng.

“ Kí chủ, cô chuẩn bị nhé! Tôi làm đây ’’ Tiểu Hắc thao tác nhanh trên màn hình hệ thống, mong sao cách này có thể giúp được kí chủ đôi chút, nếu không thì nó sẽ tìm cách kéo kí chủ về hệ thống. Không thể để kí chủ liều mạnh như thế này được.

Hiệu quả việc làm của cục cưng không làm cô thất vọng. Ngay tức thì Vân Di liền thấy nặng trĩu mi, nháy mắt chuẩn bị rơi vào trạng thái chết lâm sàng.

Ngay lúc nhắm mắt, Vân Di đã thấy được vạt áo đỏ thẫm như màu của hoa bỉ ngạn, mờ mờ ảo ảo của một nam nhân ở ngay trước mặt cô. Không biết nam nhân ấy nói gì với Vân Di, cô nhớ tiếng cười khẽ khẽ của hắn như dính chặt lấy tâm trí cô.

Chỉ biết rằng khóe miệng Vân Di lúc đấy khẽ kéo lên, nở một nụ cười gượng gạo mà thê lương với đối phương.

Con mẹ nó!

Nam chính! Đợi đấy, lão nương đây sẽ tính sổ với anh sau.

Thù này nhất định sẽ trả đủ....

 

 





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện