Vân Di đang mơ màng thì liền bị một xô nước lạnh dội cho tỉnh.
Cô ho sặc sụa, chớp mắt mà nhìn người đối diện, mày liễu khẽ chau lại.
“ Thiếu phu nhân, mặt trời đã lên cao như thế rồi. Người định ngủ đến bao giờ nữa ?’’.
Vũ Gia liếc người đối diện bằng nửa con mắt, thái độ vô cùng khó chịu.
Mang tiếng giờ là con dâu nhà họ Phỉ mà giống hệt như mấy kẻ hành khất ngoài đường. Chưa kể bộ giá y đẹp đẽ như vậy còn không thèm thay ra, để nó nhàu nát như thế. Để mặc trên loại người này đúng là phí.
Nàng ta “ xì “ một tiếng nho nhỏ rồi nói tiếp, giọng mười mười là khinh bỉ.
“ Lão gia và phu nhân đang đợi người đấy. Mong người làm việc cá nhân nhanh để còn đi thỉnh an. Đã qua giờ Dần rồi mà người còn có thể ở đấy mà thư thái ngủ được. Thật là... ’’.
Vũ Gia ném chiếc thau đang cầm trong tay thẳng đến trước mặt Vân Di. Nàng ta khinh khỉnh, lườm lườm Vân Di. Nàng ta nói “ Đây là đồ của thiếu phu nhân, chắc người cũng tự biết phải làm gì rồi chứ nhỉ ?”.
Xong xuôi quay đầu bỏ ra ngoài, không thèm để ý sắc mặt Vân Di như thế nào.
Một con nha đầu vô danh thế kia, mới bước chân vào nhà họ Phỉ mà còn nghĩ mình thực sự sẽ trở thành thiếu phu nhân cao quý sao?
Đúng là thứ người trơ trẽn. Nếu không phải số may mắn thì đáng lẽ ra con nha đầu ngu ngốc này đã chết ở nẻo nào rồi.
Aydza! Tại sao một nhà hoàn như ta lại phục vụ một kẻ ngu xuẩn lại còn là thê tử của kẻ bị nguyền rủa trong họ này nữa cơ chứ.
Đáng lý ra không phải vì con nha đầu này, ta đã được phục vụ cho công tử Phỉ Ngưu rồi. Biết đâu ta còn có cơ hội trở thành chính thê của chàng.
Tất cả là tại con nha đầu này, thật đáng ghét mà.
“ Mau dừng chân lại ”.
Vũ Gia định bỏ đi thì liền bị lời nói của Vân Di làm cho khựng lại. Nàng ta ngoái đầu nhìn Vân Di một lượt “ Người có gì căn dặn ta ?”.
“ Ngươi là ai ?” Vân Di ngồi dậy, xoay xoay bả vai mình, do cả đêm qua cô nằm xuống nền nhà nên giờ người có chút đau nhức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồ trang sức trên đầu sớm đã bị rơi hết, vậy nên tóc Vân Di trông khá rối, bộ đồ mặc trên cũng không tốt hơn được bao nhiêu. Chưa kể từ nãy được nguyên một xô nước vào người nên người Vân Di có chút nhếch nhác.
Vân Di hít một hơi, đưa tay lên vén vài sợi tóc đang lòa xòa trước mặt mình cho gọn lại một chút, hất đi vài còn giọt nước mà khi nãy Vũ Gia đổ nước lên người mình còn đọng lại. Lộ ra gương mặt có phần thanh lệ pha chút gì đó lười biếng.
“ Chắc điều tối thiểu cơ bản về cách giới thiệu, ngươi vẫn chưa quên chứ nhỉ ?”
Vân Di cười, bình thản mà nhìn thẳng vào mắt của Vũ Gia, cô nói tiếp.
Vũ Gia hơi ngẩn người trước ánh mắt của Vân Di dành cho nàng ta. Không nghĩ rằng nha đầu này lại có thể nói lời nói sắc bén như vậy.
Vũ Gia lạnh nhạt đáp, hoàn toàn không hề Vân Di vào trong.
Từ cách nói chuyện cho đến thái độ có thể thấy rõ, Vũ Gia đều đang coi Vân Di như người cùng thân phận mà đối đáp. Không có chút nào gọi là tôn trọng cả.
“ Nô tì tên là Vũ Gia, được sự chỉ dẫn của tổng quản nên, từ nay sẽ là nha hoàn của người “.
Vân Di “ ồ “ lên một tiếng, vẻ mặt cô vô cùng ngạc nhiên như vừa khám phá ra điều gì đó rất thú vị.
Điệu bộ này của Vân Di làm cho Vũ Gia hơi khó chịu. Nàng ta cảm tưởng như Vân Di đang chế giễu mình vậy.
Vân Di nhặt cái thau lên, cô đứng dậy, bước đưa chiếc thau đến mặt Vũ Gia, ấn vào lòng nàng ta. Vân Di cười tươi nói.
“ Vũ Gia, ta nhớ không nhầm là việc hầu hạ chủ tử là của nha hoàn mà nhỉ ?” Vân Di ngừng một chút, mắt phượng nheo lại đầy thâm ý.
Bàn tay còn lại nâng cằm Vũ Gia lên để gương mặt nàng ta đối diện mặt mình. Cô nhàn nhạt mà nói tiếp.
“ Hay có cần ta dạy lại cho ngươi nha hòa cần phải làm những gì để đúng với chức vụ của mình không ?”...
Vân Di bước ra khỏi bồn tắm, liền được Vũ Gia giúp mặc trang phục vào người.
Trong lúc này, cô đang được nàng ta tường thuật lại đầu đuôi câu chuyện của sáng nay...
Ngay lúc Vân Di tỉnh, cô đã quan sát xung quanh một lượt. Đồ đạc trong phòng vẫn y chang và nguyên vẹn như trước, không hề có chút dấu vết hay hình ảnh nào gây ám ảnh rợn người như đêm qua.
Dường như tất cả những gì diễn ra ở tối hôm qua như một giấc mộng mà Vân Di tự ảo tưởng lên vậy. Làm cô còn nghi ngờ mình sinh ra ảo giác.
Nhưng hai thi thể ở trước cửa đã đánh tan sự ngờ vực trong Vân Di.
Quả thực ngay hôm qua cô xuyên vào, Vân Di thật sự đã gặp nam chính. Chẳng qua anh ta vốn đã là ma quỷ nên cô mới không thể nhìn thấy được.
Khi Vân Di hỏi Vũ Gia tại sao không cảm thấy ngạc nhiên khi chứng kiến mấy thi thể kia. Lúc đó Vũ Gia mới trả lời cô rằng.
“ Chuyện này vốn dĩ xảy ra từ khi đại thiếu gia mất. Các gia nhân từng bị cảnh này làm cho sợ. Tuy nhiên giờ thì quen thuộc nhưng thực sự nô tì và rất nhiều người khác vẫn còn sợ lắm ’’ Vũ Gia vừa kể, vừa làm việc của mình. Nhớ lại mấy cảnh từng chứng kiến khiến nàng ta không hẹn mà run run lên.
“ Chỉ lo người tiếp theo sẽ là mình ’’.
Vân Di vô thức theo thói quen đưa tay lên sờ chóp mũi, cô hỏi Vũ Gia “ Thế ngoài gia tộc ra, có người nào biết không ?’’
Nàng ta lắc đầu “ Lão gia cấm chuyện này không được ai nói ra ngoài. Không thì nhất định sẽ gánh phải cái chết thảm ’’.
Vân Di gật đầu ra chiều hiểu, hỏi xong cô liền im lặng. Bằng đấy thông tin là đủ rồi, nếu không cô sẽ bị lộ mất...
Thật đúng như những gì mà Vũ Gia nói. Sau nửa canh giờ kể từ lúc Vân Di tỉnh dậy đến giờ thì hai thi thể kia đã được thu gọn không còn chút vết tích nào nữa.
Cô đoán rằng, có lẽ do hôm qua mải bận việc chính sự nên mấy người kia mới không để ý chỗ cô cho lắm. Chứ không chắc chắn sáng nay hai thi thể kia đã không còn ở mà được dọn dẹp sạch sẽ đi rồi .
Vân Di đưa ánh nhìn qua chỗ Vũ Gia, cô đánh giá sơ bộ. Ước chừng tuổi của nàng ta cũng xấp xỉ đôi chín, tính cách lại thực dụng, miệng lưỡi trơn tru.
Người này… vẫn không nên tin tưởng cho lắm!