Thời điểm Vân Di mở mắt tỉnh dậy đã là hai ngày sau. Cô nghe hạ nhân trong nhà nói rằng lúc phát hiện ra cô, đã thấy Vân Di bất tỉnh nằm trên nền đất. Trên mặt cắt không còn giọt máu, khắp người đều bị thương nặng, thân thể chỗ nào cũng có vết cắn.
Vì tình hình nguy cấp nên mấy người Vũ Gia liền đưa cô đến gặp đại phu gấp, lát sau mới quay về báo cho Phỉ gia được.
Thấy đại phụ phán rằng, cô bị trúng độc từ chất nọc cực độc của rắn, may mắn còn giữ được mạng nhỏ này. Nếu phải chăng đến chậm một chút nữa thì chắc chắn cái mạng Vân Di cũng không thể giữ nổi.
Chưa kể đến, Vân Di đã bị rơi vào trạng thái hôn mê sâu gần hai ngày. Thực sự xung quanh cô xảy ra chuyện gì, Vân Di cũng thể cảm nhận được.
Thậm chí lúc cô tỉnh dậy rồi, Vân Di còn được gia nhân được bảo lại rằng, Phỉ Quang còn có sẵn sàng tổ chức tang lễ cho con dâu vì lo sợ cô sẽ chết, gây thêm ám quẻ cho gia tộc Phỉ.
Tiểu Hắc có giải thích với cô, vì lo lo sợ gây ra nghi ngờ của người trong thế giờ này nên Tiểu Hắc buộc phải cưỡng chế cho Vân Di bất tỉnh hai ngày.
Đấy còn chưa tính đến việc đám người của Vũ Gia bị Phỉ Quang đánh cho một trận thừa sống thiếu chết, vì tội thiếu chút nữa phá hỏng việc tốt của y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gương mặt diễm lệ Vân Di không hẹn mà nở nụ cười cong cong, con người híp lại.
Suy cho cùng, lão già này cũng chỉ tính đến việc thua thiệt của y mà thôi.
Chậc!
Cũng chẳng trách được nam chính lại ghét Phỉ Quang đến vậy. Đến lão nương tốt tính thế này cũng thấy ghét…
Tiểu Hắc trợn mắt, vẻ mặt đầy khinh bỉ “...” kí chủ mà tốt bụng vậy, tôi cá rằng loài heo trên đời sẽ đều biết bay hết...
“ Thiếu phu nhân, người đang nghĩ gì mà chăm chú vậy ?” Vũ Gia từ ngoài bước vào, mang trên tay là chậu nước nóng. Nàng ta thấy Vân Di đang ngẩn ra, mở mắt thất thần nhìn lên trần nhà, đoán rằng cô cũng vừa tỉnh.
“ Người có chỗ nào không khỏe sao? Có cần nô tỳ gọi đại phu không ?”.
Vân Di khẽ chống tay vào giường, gắng gượng mà ngồi dậy. Cô lắc đầu, khuôn mặt có nét mệt mỏi, cả người như thiếu sức sống, đều rất uể oải .
“ Không cần, ta chỉ hơi khát nước. Ngươi lấy cho ta một chén nước ’’ Vân Di mấp máy môi khô. Cô hất mặt về chiếc bàn trà không xa kia, tiện thể che miệng ho vài tiếng.
Vũ Gia vội đặt chiếc thau đồng đựng nước xuống, nhanh đến bước đến cạnh bàn trà, lấy cho cô một chén trà theo lời của Vân Di rồi đưa đến cho cô.
Vân Di đưa tách trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi lại trả lại cho Vũ Gia để nàng ta đặt sang bên cạnh.
Vân Di định bụng lấy cớ là mệt mỏi mà tính dở trò lười một chút.
Dù sao cô cũng đã được Phỉ Quang cho nghỉ ngơi hơn một tuần rồi, giả bệnh thêm chút nữa cũng không sao.
Ăn được ngủ được đối với lão nương chính là tiên đấy! Ha ha...
Tuy nhiên chưa để Vân Di đặt lưng xuống thì cô đã bị Vũ Gia lôi dậy…
“ Nô tỳ theo lệnh của lão gia, người muốn nô tỳ chuyển lời đến thiếu phu nhân. Lão gia hôm nay muốn gặp mặt người, nói rằng có việc gấp ’’ Vũ Gia giúp Vân Di mặc trang phục mới vào người, cực kì nhanh nhẹn tóm tắt lại lời dặn dò của Phỉ Quang cho cô nghe, tay còn lại đang giúp Vân Di vấn tốc cẩn thận cho cô.
“ Hơn nữa, lão gia còn bảo nô tỳ nói với người rằng, nhớ mang hoàng kim xà đi cùng ’’.
Vân Di nghe Vũ Gia nói, cô liền ngoái lại nhìn kim xà nhỏ nhắn đang cuộn mình trên chiếc giường nhỏ của