Vân Thư đấm đấm cái lưng đang mỏi của mình, mặt già nua hơi nhăn lại, nghĩ ngợi vài thứ liền thở dài hai cái rồi tiếp tục công việc đang bỏ dở.
Vân Thư nâng bút chấm mực chu sa viết lên tờ giấy vàng những dòng chữ khó hiểu, rất nhanh tấm bùa cũng được hình thành.
Vân Thư gác bút, xem lại bùa mình vừa hoàn thành, chắc chắn là không còn sai sót gì nữa mới lấy hộp gỗ xoan mở ra, cất chung với mấy tầm bùa bà đã vẽ ở trong. Trong đầu thầm nghĩ
Chiều này phải sang nhà lão Vương một chuyến mới được, lão đã giục bà suốt một thời gian dài rồi, từ chối mãi cũng không hẳn là một ý hay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xong xuôi, Vân Thư mới đứng dậy, xoay đầu nhìn người đối diện. Bà cất giọng đều đều nhưng nghe kĩ thì trong đó mang mấy phần giận dỗi.
“ Đã về rồi à? Ta còn tưởng con quên mất lão bà này rồi ?”.
Vân Di cười cười, cô bước tới đỡ lấy Vân Thư, dìu bà ngồi ghế gần đấy, giọng nói cực kỳ lấy lòng “ Nãi nãi của con vẫn tinh ý như ngày nào, ấy vậy mà đã đoán con ở ngay sau người. Con còn tính làm người vui mừng một phen ”.
“ Nãi nãi, con về với người rồi đây ”.
Vân Thư lườm lườm Vân Di, hừ hừ mấy tiếng “ Sao không đi luôn đi, về làm gì nữa ?”
Dường như cảm nhận còn một người lạ nữa, Vân Thư nghiêng mình, ngó Vũ Gia đằng sau Vân Di“ Con thân mình còn chưa lo nổi, lại dẫn thêm vị cô nương nào đây ”.
Vân Di “...” bà chủ thể làm như cô là kẻ chuyên đi lừa nữ nhân nhà lành không bằng.
Vân Di cũng không giấu, cô kể toàn bộ chuyện của chủ thể cho Vân Thư, chỉ là một số chi tiết ví dụ như việc cô bị bắt ép phải gả cho Phỉ Thiên thì Vân Di không muốn kể quá nhiều.
Việc gì cần nói Vân Di sẽ nói những gì không cần thiết bản thân cô cũng tự khắc biết tiết chế lại một chút….
Đám người hộ tống Vân Di vì cũng