Vân Di cắn cắn cánh môi mỏng, đưa tay lên sờ cổ, vẻ mặt ửng đỏ ngượng ngùng xen lẫn là tia đau thương, buồn bã, im lặng lấy một lúc. Tất cả biểu cảm của cô đều được Vân Thư thu gọn vào trong.
Cô bước đến ngồi cạnh Vân Thư, lấy chiếc ghế gần đấy mà ngồi xuống, thuận tiện xoa bóp tay cho bà.
Vân Di thủ thỉ, thành thật mà nói, lời nói có chút thỏ thẻ “ Con đúng là cái gì cũng không giấu được nãi nãi ”.
“ Nãi nãi, con biết chuyện con sắp kể sẽ khiến cho người tức giận nhưng mong người đừng vì thế mà ngăn cản con ”.
Vân Thư nghe Vân Di nói thế, biết là chuyện cô sắp kể cũng không mấy vui vẻ gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lát sau đành thở dài, vỗ nhẹ vào mu bàn tay Vân Di, miễn cưỡng nói “ Nha đầu, nếu con thấy là chuyện quá khó nói, nãi nãi này cũng không phải lão bà quá cố chấp. Ta không ép con ”.
Vân Di lắc đầu nhè nhẹ, tay cô vuốt nhẹ bàn tay hơi nhăn nheo của Vân Thư như trấn an bà, sau đó lại tiếp tục công việc xoa bóp cho Vân Thư. Cô nói “ Nãi nãi yên tâm, là con muốn tự nguyện kể cho người nghe ”.
“ Thú thực với người, việc con muốn gả cho Phỉ Thiên là vì con.... đã trót yêu chàng ấy từ rất lâu về trước ” Vân Di dừng lại, đưa vạt áo lên che mặt, muốn đem gương mặt tràn đầy vẻ ngượng ngùng giấu đi.
“ Từ khi nào ?” Vân Thư vờ như không thấy được vẻ lúng túng xấu hổ của đứa cháu gái nhỏ. Bà hỏi.
Cô ngập ngừng trả lời Vân Thư “ Đó là lần con đi vào thành có chút việc công việc mới. Lần đó con vô tình gặp chàng. Phỉ Thiên rất khác với tất cả những người mà còn từng gặp, chàng nho nhã, từ tốn mà lại dịu dàng với tất cả mọi người, không hề kinh miệt một ai, dù đó là già hay trẻ. Cả người chàng đều toát ra khí chất ôn nhuận như ngọc ” Vân Di hào hứng kể.
“ Con thích cách Phỉ Thiên nhẹ nhàng tận tình chỉ dạy người khác, say mê cách làm việc chăm chú của chàng, cảm động trước tấm lòng chàng giúp đỡ cho những người hành khất, ngưỡng mộ tài năng hiểu biết rộng lớn của chàng... và con cũng chẳng biết từ khi nào con bị chàng... thu hút ”.
Vân Di nói dối không hề chớp mắt, khuôn mặt trước sau như một, đều tỏ vẻ là một cô nương si tình đến phát ngốc.
“ Lúc đấy con cũng chưa biết rằng chàng là công tử họ Phỉ nổi danh.Bấy giờ con thật sự rất muốn bước đến bên chàng, cho chàng biết được được sự tồn tại của mình, muốn là người thường xuyên xuất hiện bên chàng ấy”.
“ Nãi nãi, nói người không tin nhưng chàng còn cứu con một mạng. Lần đó nếu không nhờ chàng chứng minh sự minh bạch của con, khéo lúc đó con bị bọn tiểu tặc giết chết cũng nên ” thanh âm Vân Di bỗng nâng cao thêm mấy phần nhưng cũng rất nhanh liền hạ xuống.
“ Nhưng nãi nãi biết không, khi biết thân phận của Phỉ Thiên… là con không dám tiếp cận chàng. Người ta xuất thân cao quý, danh gia vọng tộc, lại còn là người tài giỏi như thế, nào có để ý đến thôn nữ như con ”.
“ Con cũng là tự biết mình không dám trèo cao,