Hai người trở về sau chuyến đi săn, trời cũng đã xế tà.
Vân Di trước sau như một đều, từ lúc xuống núi đã không hé răng nói với Bách Nhiên một lời nào cả, cả quãng đường là sự im lặng đến khó thở.
Bách Nhiên cũng chỉ biết lẳng lặng mà bám theo sau, y xấu hổ nên không mở lời trước được.
Bách Nhiên có phần ngượng ngùng vì mấy lời nói mình ban nãy.
Chính Bách Nhiên lại không ngờ được, con vật kia đối với nàng ấy lại quan trọng đến vậy.
Lúc về đến sân, Vân Di mới tháo giỏ nặng xuống, Vân Thư và Vũ Gia đã sớm đợi ở cửa.
Thấy cô về, Vũ Gia đôn đả chạy tới, nhìn được giỏ đựng đã đầy vật phẩm, nàng ta không khỏi trợn mắt kinh ngạc lúc sau mới ý thức được biểu cảm của mình liền thu lại mà phụ giúp Vân Di phân loại thực phẩm ra...
“ Nhiên ca ca! Cũng đã không còn sớm gì nữa, huynh giúp ta cầm chỗ đồ này đem biếu bá phụ, bá mẫu.
Ta hiện tại phải phụ giúp nãi nãi chút việc nhỏ, không tiện tay mang sang được.
Gửi lời hỏi thăm bá phụ và bá mẫu giúp ta nhé ”.
Vân Di cẩn thận đưa mấy đồ ngon mà cô săn được từ nãy, đưa cho Bách Nhiên.
Cô nhẹ nhàng bảo, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười đẹp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“ Huynh cũng nên về sớm một chút! Kẻo bá phụ sẽ lo lắng mà trách phạt huynh ” Vân Di một mặt ân cần nhưng thực chất vốn dĩ sâu xa là có ý đuổi người.
Nếu không phải là Vân Thư và chủ thể rất coi trọng người này và không phá vỡ tính cách của chủ thể, Vân Di đã không chừa cho Bách Nhiên một sắc mặt tốt.
Bách Nhiên ngẩn ra, tay cũng tự động đỡ lấy túi vải mà cô vừa đưa.
Y nhớ lại cảnh khi nãy, giống như bầu không khí khó xử khi nãy trên núi đều do Bách Nhiên mường tượng nên vậy.
Bách Nhiên cười tươi, vui vẻ mà nói lấy tiếng cảm ơn với Vân Di.
Đấy!
Y biết mà, sao Tiểu Di lại có thể ghét bỏ y cho được.
Muội ấy vẫn là tốt nhất.
Vân Thư vốn không biết hai người trên núi đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy rằng khi về Bách Nhiên vẻ mặt thoáng âm u nhưng bây giờ nhìn điệu bộ kia chắc là bà nghĩ linh tinh rồi.
Vân Thư mời Bách Nhiên ở lại để ăn bữa tối cùng, coi như là cảm ơn vì đã giúp đỡ Vân Di nhưng y liền từ chối.
Thấy Bách Nhiên kiên quyết và ý định không suy chuyển nên Vân Thư đành từ bỏ….
“ Bách Nhiên ca ca! Để ta tiễn huynh một đoạn ” dưới ánh mắt ra hiệu của Vân Thư, Vân Di rốt cuộc cũng phải miễn cưỡng xỏ đôi hài vào mà đi cùng.
Bách Nhiên cũng không từ chối, dù sao hôm nay qua đây, y đã định nói ra chuyện bấy lâu nay với Vân Di, tuy vậy lại không tìm được thời điểm thích hợp.
Khi nãy còn cứ ngỡ rằng tay không ra về, lại không ngờ muội ấy chủ động vậy, coi như đây là một điều tốt lão thiên ban đi.
“ Tiểu Di! ” mắt thấy còn đoạn nữa, Bách Nhiên im lặng lúc này mới lên tiếng.
Vân Di quay đầu lại nhìn y, lẳng lặng đợi câu nói tiếp theo của Bách Nhiên, hiển nhiên là không muốn cắt ngay lời.
Y ho nhẹ vài tiếng, bấy giờ mới ngập ngừng nói tiếp.
“Muội có bao giờ nghĩ đến việc an cư lạc nghiệp, từ bỏ tất cả để về quê sinh sống chưa ?”.
Vân Di nhíu mày “ Sao huynh lại hỏi ta như thế ?”.
“ Muội cứ trả lời ta đi ” Bách Nhiên nghiêm túc đáp.
Vân Di liếc nhìn y, cô tặc lưỡi suy nghĩ.
Bách Nhiên này! Gã ta sau cùng lòng vòng như thế là muốn nói gì với lão nương.
“ Muội từng mong muốn trở về… ” Vân Di đưa mắt nhìn biểu cảm mừng rỡ trên gương mặt của Bách Nhiên nhưng giây sau nghe cô nói tiếp liền sa sầm xuống “ Hiện tại muội không muốn về nữa, có nơi để muội thuộc về rồi !”.
Bách Nhiên bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay Vân Di, ánh mắt y gắt gao nhìn vào cô.
Bách Nhiên tha thiết hỏi “ Đó là ở đâu? Muội có vướng bận gì ở ngoài kia.
Ta thay muội giải quyết ”.
Vân Di nhăn mặt, cô từ từ gỡ tay của Bách Nhiên ra khỏi cổ tay mình, hiện tại rất muốn một một cước đạp chết người trước mặt.
Vân Di cười trừ với y, cô lắc đầu “ Bách Nhiên, huynh không hiểu ”.
Con mẹ nó!
Sao gã này lại có thể phiền phức vậy cơ chứ!
Bách Nhiên hít một hơi, bình ổn lại.
Quyết định không lòng vòng nữa, y nói thẳng, giọng vô cùng thâm tình.
“ Vân Di! Muội...!có muốn làm nương tử ta không ?”.
“ Mặc dù hiện tại ta có năm tiểu thiếp rồi! Nhưng muội yên tâm, ta lấy muội về nhất định sẽ cho muội làm chính thê.
Sau này nếu có nạp thêm ai, muội vẫn sẽ mãi là chính thê của ta ”.
“ Vân Di! Ta biết muội đã có tình cảm với ta từ lâu và ta cũng vậy.
Vậy nên, nàng...!sẽ gả cho ta chứ !”.
Vân Di nghe xong trong lòng thật muốn bật cười to vì cảm động.
Chủ thể à! Sao cô lại có thể đem tình cảm, tâm tư của cô sao dành cho người có sức tưởng tượng phong phú này chứ.
Lão nương tiếc thay cô.
Đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong thật sai lầm mà!
“ Cảm ơn ý tốt của huynh… ” Vân Di ngượng ngùng che mặt, cô ho hai tiếng xấu hổ