Tác giả: Vân Phi Mặc
(Trường tụ vũ là múa với váy áo có ống tay dài, tui thấy để hán việt hay hơn nên hông chỉnh nha)
****
Hai hộ vệ quay đầu thì thấy là Đại thống lĩnh – Tướng quân Long Nhị.
Hai người cùng hành lễ với Long Nhị.
Long Nhị đi lên trước, lướt qua hai hộ vệ, nhìn đến Bắc Vũ Đường.
“Ngươi tới đây làm gì?” Long Nhị nhìn nàng với ánh mắt sắc bén.
Bắc Vũ Đường hơi thi lễ với hắn, nhẹ giọng nói, “Thống lĩnh đại nhân, nô đến tạ ân điển của bệ hạ.
Thỉnh Thống lĩnh đại nhân giúp nô thông truyền một tiếng, nô vô cùng cảm kích.”
Long Nhị mãi nửa ngày sau mới nói, “Được.
Ngươi chờ ở đây.”
Nếu là người khác, hắn tất nhiên sẽ từ chối, nhưng người trước mắt lại là nàng, khiến hắn không dám làm vậy.
Dù sao thì gần đây mỗi tối Vương thượng đi đâu, không ai rõ hơn Long Nhất và hắn.
Vị mỹ nhân trước mắt này không đơn giản, điều này có thể nhận thấy từ đấu trường ngày đó.
Một nữ nhân có thể giết bốn con sư tử, hộ vệ khác còn khó có thể làm được như vậy.
“Làm phiền Thống lĩnh đại nhân.”
Bắc Vũ Đường nhìn theo Long Nhị tiến vào Lăng Tiêu Điện.
Phượng Xích bên trong đang ngồi trên vương toạ, chán nản nâng chén rượu lên uống, vũ cơ trong điện chẳng gợi nổi một chút hứng thú của y.
Long Nhị vào bên trong, trực tiếp lướt qua đám vũ cơ, quỳ gối trước mặt Phượng Xích, “Ngô vương, ngoài điện có mỹ nhân cầu kiến.”
Phượng Xích như không nghe được lời hắn, một ngụm uống cạn ly rượu, nhàn nhạt nói, “Giết.”
Long Nhị không đứng dậy, càng không tuân lệnh, “Vị mỹ nhân kia là nữ tử ở đấu trường ngày đó.”
Động tác trong tay Phượng Xích hơi dừng lại, cuối cùng ngẩng đầu, ánh mắt tan rã đột nhiên trở nên sắc bén, “Nàng ấy tới làm gì?”
Long Nhị cung kính trả lời, “Vị mỹ nhân kia nói, nàng đến tạ ân điển của ngô vương.”
“Đến khấu tạ.” Phượng Xích lẩm bẩm một tiếng, cong môi nở một nụ cười như có như không.
Long Nhị chờ Phượng Xích nói tiếp, trộm nhìn Vương thượng một cái, chú ý đến độ cong bên môi y, có chút nghi hoặc.
“Cô không rảnh gặp nàng ấy.” Phượng Xích lại uống cạn ly rượu.
“Rõ.”
Long Nhị đứng lên, đi ra ngoài điện, chân trước vừa bước ra, chân sau đã nghe Vương thượng nói, “Cho nàng ấy vào.”
long Nhị chẳng ngạc nhiên tẹo nào, xoay người, cung kính hành lễ với người trên vương toạ, “Rõ.”
Bắc Vũ Đường thấy Long Nhị ra, nhẹ giọng hỏi, “Sao rồi?”
“Bệ hạ cho ngươi vào.”
Nghe được đáp án khẳng định, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng không nghi ngờ 53 điểm độ hảo cảm kia nữa.
“Đa tạ thống lĩnh đại nhân.”
Long Nhị lãnh đạm, “Không khách khí.”
Bắc Vũ Đường đi theo Long Nhị vào điện, bên trong vẫn náo nhiệt phi phàm, vũ cơ khiêu vũ, nhạc sư đàn tấu, đồ nhắm rượu ngon, đầy đủ mọi thứ.
Bắc Vũ Đường đi lên trước, quỳ xuống hành lễ, “Nô khấu kiến ngô vương.
Ngô vương vạn tuế.”
Phượng Xích vẫy vẫy tay, tiếng nhạc trong điện dừng lại, các vũ cơ sôi nổi rời khỏi đại điện.
Cung điện rộng lớn phút chốc đã trở nên yên lặng đến lạ.
Đôi mắt u lãnh của Phượng Xích nhìn thẳng Bắc Vũ Đường.
“Hôm nay nô đến để cảm tạ ân ngô vương đã không giết nô.
Nô nhất định sẽ khắc vào trong tâm khảm.”
Phượng Xích lười biếng dựa một bên, ánh mắt tà tứ nhìn nàng chăm chú, “Nếu muốn cảm tạ cô, vậy thành ý của ngươi đâu?”
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, “Nô đã chuẩn bị một bài múa.”
“Ồ.” Phượng Xích hứng thú nhìn nàng.
“Mong ngài cho nô đi xuống chuẩn bị.”
“Chuẩn.”
Bắc Vũ Đường lui đến thiên điện, để cung nữ chuẩn bị xiêm y dài tay thường dùng nhất của nhóm vũ cơ, đồng thời ra lệnh cho thái giám chuẩn bị những đồ vật khác cho nàng.
Phượng Xích ngồi trên vương toạ, kiên nhẫn chờ đợi, lại thường thường nhìn về phía cửa đại điện.
Đột nhiên, tiếng sáo dài truyền vào trong điện, tiếng đàn cũng nhanh chóng hoà theo tiếng sáo.
Khi người trong điện đều bị tiếng đàn sáo hấp dẫn, một hàng thái giám nâng một cái trống lớn vào đại điện, trên trống lớn là một mỹ nhân tuyệt sắc đang đứng.
Mỹ nhân mặc một bộ xiêm y đỏ như lửa, ống tay thật dài cuốn trên hai tay.
Tùng, tùng, tùng......!
Tiếng trống như sấm vang lên, cùng với dáng múa mỹ diệu ấy, ống tay áo thật dài trong tay nàng như có sinh mệnh, thiên biến vạn hoá.
Tay áo tung ban, dáng múa mạn diệu, cùng với ánh mắt câu hồn người, toàn bộ rơi vào mắt nam nhân đang ngồi trên vương toạ.
Phượng Xích nhìn nàng chăm chú, biểu cảm lãnh đạm, hoàn toàn chẳng chút động dung.
Nhưng các cung nữ thái giám bên dưới đều đã xem đến mê mẩn, thực sự mỹ nhân kia múa quá đẹp, quá mê hoặc, bất tri bất giác họ đều bị dáng múa của nàng hấp dẫn, dần đắm chìm trong điệu múa đẹp đẽ ấy.
Bắc Vũ Đường vừa quay đầu, cười xinh đẹp với Phượng Xích đang ngồi trên vương toạ, nhảy người khỏi trống lớn, nhẹ nhàng uyển chuyển bước trong điện, lượn vòng khiêu vũ.
Trường tụ vũ cần chuyển động tay nhiều nhất, cánh tay nàng dần đã mỏi, miệng vết thương hình như đã nứt ra, máu đỏ chảy ra, chỉ là xiêm y nàng màu đỏ, nên không nhận ra màu máu.
Mười lăm phút sau, tiếng nhạc ngừng, điệu múa cũng hết.
Bắc Vũ Đường khom người hành lễ với nam nhân trên vương toạ.
“Ngô vương, ngài có vừa lòng với điệu múa nô hiến không?” Bắc Vũ Đường hơi nâng đầu, đôi mắt trong suốt mang theo một tia khẩn trương.
Phượng Xích định nói gì đó, lời đến bên miệng lại biến thành câu khác, “Đi lên đây.”
Giọng Phượng Xích lãnh đạm, ẩn ẩn mang theo tia tức giận.
Bắc Vũ Đường tất nhiên nghe ra được.
Nàng đi lên trước vài bước, sau đó dừng lại.
Phượng Xích thấy nàng còn đứng dưới, trầm giọng nói, “Lên đây.”
Bắc Vũ Đường ngoan ngoãn đi đến trước mặt y.
“Vươn tay ra.”
Bắc Vũ Đường nghe lời vươn ra.
Vừa vươn ra đã bị Phượng Xích túm mạnh, đau đớn tới quá đột nhiên, khiến Bắc Vũ Đường không tự giác kêu thành lời.
“Đau.” Bắc Vũ Đường cau mày.
Phượng Xích lạnh lùng nhìn nàng, “Đau à? Cô còn tưởng ngươi không biết đau.”
Nữ nhân ngu xuẩn này toàn làm chuyện ngu xuẩn, biết rõ vết thương trên tay mình còn chưa lành hẳn mà dám nhảy trường tụ vũ.
Thật sự muốn vặn gãy đôi tay, thành toàn cho nàng!
Cung nữ và thái giám trong điện đều nhận ra Vương thượng không vui, cả đám đều sợ rụt cổ lại.
Bắc Vũ Đường lại như không nhìn ra, “Vương, ngài bóp nữa, đôi tay của nô sẽ gãy.”
Phượng Xích hừ lạnh một tiếng, “Cô đang có ý này.”
Bắc Vũ Đường yên lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn y.
Phượng Xích nghĩ nàng sẽ xin tha, đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy gì, không khỏi nhìn về phía nàng, “Sao không nói câu gì?”
“Mệnh của nô nằm trong tay Vương, Vương muốn đôi tay nô, nô không dám có lời oán hận.” Bắc Vũ Đường cung kính nói.
Phượng Xích thấy nàng như thế, cảm thấy rất chói mắt, buông tay nàng ra, “Trước mặt cô thì đừng giả vờ.”
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
Bắc Vũ Đường lập tức thay một biểu cảm khác.
Gương mặt vẫn là gương mặt ấy, nhưng lại có cảm giác đã biến thành người khác.
“Thật đúng là không có chuyện gì gạt được mắt của bệ hạ.” Bắc Vũ Đường thu lại thái độ làm nô lệ hèn mọn, cả người tản ra khí thế thượng vị giả như có như không.
Phượng Xích thấy nàng như vậy, cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
“Hôm nay ta đến để cầu ngài một chuyện.”
“Chuyện gì?” Phượng Xích hỏi.
“Có thể để mỹ nhân trong hậu cung rời khỏi Hoàng cung không?” Bắc Vũ Đường nói vô cùng rõ ràng.
Cung nữ và thái giám trong đại điện đều sợ toát mồ hôi lạnh, họ hoàn toàn không ngờ lại có người không sợ chết muốn giải tán mỹ nhân trong hậu cung.
Phượng Xích cười lạnh một tiếng, đám nữ nhân trong hậu cung, với y mà nói, có cũng được mà không cũng chẳng sao, chỉ là bị người ta yêu cầu thả đám người đó thì câu chuyện sẽ hoàn toàn khác.
Phượng Xích vươn tay nắm hàm dưới của nàng, “Thả chúng? Ngươi lấy thân phận gì yêu cầu cô?”
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói, “Thật ra thì những nữ tử đó chỉ là món đồ chơi của bệ hạ, có cũng được mà không cũng được.
Họ ở lại hậu cung hay không hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến bệ hạ.
Bệ hạ thả họ đi, họ nhất định sẽ cảm kích bệ hạ nhân hậu.”
“Nhân hậu?” Phượng Xích cười nhạo một tiếng, “Cô không cần.
Thả chúng đi cũng được, nhưng dùng mạng ngươi tới đổi.
Như vậy, ngươi còn muốn thả chúng đi sao?”
Phượng Xích cố ý để nàng lựa chọn giữa mạng mình và mạng những người khác.
Bắc Vũ Đường không chút do dự nói, “Một lời đã định.”
Nàng trả lời rất dứt khoát, không chút do dự.
Có lẽ, trong mắt mọi người, cách làm của nàng quả là thánh mẫu đến cực điểm, nhưng với Bắc Vũ Đường mà nói, nàng đang lãi nha.
Cứu những người đó, có nghĩa là nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, mà phần thưởng của nhiệm vụ phụ cực kỳ, cực kỳ phong phú luôn đấy!
Những phần thưởng đều là những thức cực kỳ quý giá, một khi có được, dù không cần thì cũng đổi được nhiều điểm tích luỹ.
Dù nhiệm vụ thế giới này thất bại, bị trừ 100 điểm, nhưng khen thưởng của nhiệm vụ phụ bù vào rồi thì nàng vẫn lãi nhe.
Cơ hội kiếm lãi rõ ràng như vậy, sao Bắc Vũ Đường nàng từ chối được đây.
“Ngươi thật sự nguyện ý dùng mạng mình đổi mạng những người khác?” Phượng Xích hỏi lại lần nữa.
“Đúng vậy.”
Phượng Xích buông tay, đánh giá kỹ lại nàng, dường như muốn nhìn ra suy nghĩ thật sự của nàng.
Nửa ngày sau vẫn chẳng thu được gì.
“Mạng của ngươi, cô đã đồng ý thì sẽ không nuốt lời.
Ngươi muốn cô thả chúng đi cũng không phải không được.
Chúng chỉ là món đồ chơi của cô.
Nếu ngươi muốn tiễn chúng đi, vậy việc của chúng sau này đều do ngươi làm.
Chỉ cần cô vui vẻ, thư thái, có lẽ cô sẽ đồng ý.”
“Một lời đã định.” Bắc Vũ Đường càng đồng ý với ý kiến này hơn.
Có thể danh chính ngôn thuận ở bên người bạo quân, không những cọ được độ hảo cảm, hoàn thành nhiệm vụ chính, đồng thời còn hoàn thành cả nhiệm vụ phụ, đúng là một công đôi việc mà~
Phượng Xích liếc qua đôi tay nàng, ánh mắt hơi trầm xuống, lạnh lùng mắng Bắc Vũ Đường một tiếng, “Cả người toàn mùi máu tươi, lăn xuống cho cô! Lần sau còn để cô ngửi được mùi máu tươi trên người ngươi, mỗi lần cô giết một đứa!”
Đậu má! Đúng là bạo quân!
Nếu đã đạt được mục đích, Bắc Vũ Đường tất nhiên chuẩn bị rời đi.
Phượng Xích nhìn nữ nhân kia rời đi thật tiêu sái, trong lòng thấy có hơi không thoải mái.
Rầm, chén rượu lẫn bầu rượu trong tay đều rơi xuống đất, khiến cung nữ thái giám đều giật mình, kinh sợ không dám thở mạnh.
Sau khi Bắc Vũ Đường về đến Mỹ Nhân Các, mọi người biết có hy vọng thì đều vui mừng.
Cách Tang ngồi trong phòng băng bó vết thương cho Bắc Vũ Đường, lo lắng sốt ruột hỏi, “Ngươi đó, mới đi có một chuyến, về thì cả người đầy máu.
Nếu ngày nào cũng đi, ngày nào cũng ở bên Vương thượng, mạng nhỏ của ngươi còn được chắc?”
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Bắc Vũ Đường vỗ tay nàng ấy, tỏ vẻ trấn an.
Chạng vạng, Bắc Vũ Đường và Cách Tang đang dùng cơm, một cung nhân vội vàng chạy vào Mỹ Nhân Các, hướng thẳng đến phòng Bắc Vũ Đường.
Sau khi cung nhân tiến vào, hành lễ với Bắc Vũ Đường rồi vội vàng nói, “Bắc mỹ nhân, bệ hạ cho mời.
Ngài mau qua với nô, nếu muộn, bệ hạ sẽ tức giận.”
Cách Tang vừa nghe là Vương thượng triệu kiến, khẩn trương và lo lắng nhìn Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường đứng lên, nói với cung nhân, “Đi thôi.”
Cách Tang đi theo đến cửa, “Vũ Đường, nhất định phải bình an trở về.”
Bắc Vũ Đường quay đầu, hơi