Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường vươn tay sờ vết sẹo khủng bố kia, khi nàng vừa chạm vào nó, một đôi tay mạnh mẽ bắt lấy nàng.
Phượng Xích lãnh lệ nhìn thẳng vào mắt nàng, trong mắt nàng không có sợ hãi, không có thương hại, cũng không có đồng tình giống như đám cung nhân đó.
Biểu cảm của nàng trước sau đều nhàn nhạt, cứ như không nhìn thấy những vết thương khủng bố kia.
Y không những không tức giận mà còn vui lên.
[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ tăng 5 điểm, hiện là 58 điểm.]
Không tệ, tăng 5 điểm lận.
Phượng Xích buông tay nàng, ra lệnh, “Tiếp tục.”
Bắc Vũ Đường cởi quần y ra, cuối cùng chỉ còn lại một cái quần đùi.
Bắc Vũ Đường dừng lại, nếu còn tiếp tục nữa, vậy thì thật...!
Nhưng mà, người nào đó lại khoai than thản nhiên ra lệnh trên đầu nàng, “Tiếp tục.”
Má mi! Còn muốn tiếp tục hở?!
“Bệ hạ, ngài chắc chắn muốn tiếp sao?” Bắc Vũ Đường nhìn nội khố còn sót lại.
Phượng Xích nhìn nàng như vậy, sâu kín nói, “Không phải ngươi muốn xem thân thể cô sao, giờ cô thành toàn ngươi.
Sao? Ngươi không dám nhìn?”
Bắc Vũ Đường cười ha hả, “Sao có thể chứ.
Ta tiếp tục ngay.”
Bắc Vũ Đường ngồi xổm xuống, ánh mắt đối diện cái nội khố còn sót lại trên người y.
Phượng Xích thấy nàng nhìn chằm chằm nơi nào đó của mình, bụng nhỏ vậy mà lại ngo ngoe rục rịch.
Đậu má! Nếu y đã không sợ, vậy nàng còn sợ cái gì!
Bắc Vũ Đường cong môi, nở nụ cười xấu xa.
Nàng cởi bỏ dây lưng, sau đó thô lỗ kéo cái nội khố cuối cùng kia xuống.
Nháy mắt khi nàng kéo xuống, bé Phượng Xích đột nhiên tấn công, bang.
Nụ cười bên môi của Bắc Vũ Đường cứng đờ tại chỗ.
Lúc này, bé Phượng Xích đang kề sát mặt nàng, mà tiếng động vừa rồi, chính là tiếng bé Phượng Xích tiếp xúc thân mật với má nàng.
Hiện giờ bé Phượng Xích đang hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đứng thẳng, còn không biết liêm sỉ lắc lư trước mặt nàng!!!
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm bé Phượng Xích càng lúc càng tinh thần, vạch đen đầy đầu.
Đậu má, muốn bóp gãy nó quá!
Phượng Xích cũng không ngờ lại thành như vậy, thấy nàng ăn mệt, không tự giác cong môi.
Dưới ánh mắt sáng quắc của nàng, người anh em dưới thân càng thêm tinh thần, để đỡ thất thố, Phượng Xích đi về phía ao.
“Lại đây.” Hai chữ ngắn gọn và mạnh mẽ, lộ ra đôi chút không kiên nhẫn.
Bắc Vũ Đường hồi thần, đi đến bể tắm.
Màn sa thật dài ngăn cách một phòng đầy hơi nước, giữa phòng là một cái ao lớn, đủ để mười mấy người cùng tắm gội, hơi nước đang bốc lên từ đây.
Phượng Xích dựa thành ao, đưa lưng về phía nàng, chỉ lộ ra mái tóc dài như mực, tuỳ ý xoã tung trên bờ.
“Kỳ lưng.” Phượng Xích lạnh giọng ra lệnh.
Nếu không tránh được, vậy chỉ có thể làm theo.
Tất cả đều vì nhiệm vụ phụ.
Bắc Vũ Đường quay đầu nhìn bốn phía một lượt, lấy một cái khăn trên giá, đi ra sau y.
Nàng tẩm ướt khăn lụa, mềm nhẹ chà lau, lực không mạnh không yếu, tốc độ thong thả.
Đột nhiên, Phượng Xích bắt lấy tay nàng, sâu trong đôi mắt đen như mực là ảnh ngược khuôn mặt tuyệt mỹ, ngũ quan tuy tinh xảo, nhưng lại thua xa so với đôi mắt thanh triệt, đôi mắt ấy sáng ngời tựa như sao trời lộng lẫy.
Phượng Xích không tự giác vuốt ve đôi mắt kia.
Động tác của y ôn nhu đến lạ, nhưng lời nói lại lạnh lùng, không chút tình cảm, tựa như máy móc lạnh băng vô tình, “Không biết kỳ à?”
“Không biết.” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm đáp.
“Quả là ngu, kỳ cũng không biết.”
囧, công kích của kẻ này có phải độc quá rồi không?!
Không biết kỳ lưng là ngu?!
“Dùng sức vào, nãy ăn không no à?” Phượng Xích lạnh lùng nói.
Nếu mi đã thích dùng sức kỳ, vậy sao ta có thể không biết xấu hổ mà tiếp tục nhẹ tay nữa.
Bắc Vũ Đường hung hăng kỳ thật mạnh, mạnh đến mức như muốn chà rách da y ra, đầu vai đã bị nàng kỳ đến đỏ bừng, nhưng y vẫn chẳng rên một tiếng.
“Đi xuống! Chếch lên trên!”
“Dùng sức vào!”
…......!
“Ấn bả vai.”
Trong phòng tắm chỉ có tiếng Phượng Xích chỉ huy.
Bắc Vũ Đường, phải nhịn! Tất cả đều là vì nhiệm vụ!
Nửa canh giờ sau, tay Bắc Vũ Đường đã hơi đau, lực tay yếu dần, mà Phượng Xích vẫn chẳng có ý kêu nàng dừng lại.
Phượng Xích nhắm mắt, mặc nàng kỳ cọ.
Bắc Vũ Đường nhìn y, hiện giờ y an tĩnh, thu lại lãnh lệ, có vẻ bình thản hơn rất nhiều.
Ngũ quan y thật sự rất đẹp, không phải kiểu đẹp âm nhu, mà là vẻ đẹp nghiêm nghị khí phách.
Không thể không nói, nam nhân này là có vẻ ngoài đẹp nhất nhì trong số toàn bộ nam nhân nàng từng gặp.
“Dừng lại.”
Đang lúc Bắc Vũ Đường đi vào cõi thần tiên, giọng y kéo suy nghĩ của nàng về.
“Được.”
Nghe được lệnh của y, Bắc Vũ Đường như được đại xá, buông khăn lụa xuống, chuẩn bị rời đi, nhưng giọng nói khiến nàng chán ghét kia như muốn đối nghịch với nàng, lại vang lên.
“Còn sững sờ ở đó làm gì.
Qua đây lau người.”
Nà ní?! Còn cần lau người à?!!!
Bắc Vũ Đường không bình tĩnh nổi nữa.
Nhưng vì mình là nô lệ không có quyền từ chối, huống chi còn nhiệm vụ chính và phụ, vì phần thưởng vô cùng phong phú kia...!Nàng nhịn!
Y còn đang ngâm mình, vậy nàng lau kiểu gì?
Câu hỏi này nhanh chóng có đáp án.
Y túm chặt tay nàng, kéo mạnh, thân thể nàng nghiêng về phía trước, lăn vào ao, ùm, nước ao bắn tung toé.
“Lau đi.
Đây là khen thưởng cô dành cho ngươi, ngươi hẳn nên cảm thấy vinh hạnh.” Phượng Xích lành lạnh nói.
Ha hả!
Vinh hạnh, vinh hạnh con khỉ nhà mi!
Khăn lau người không biết đã chạy đi đâu, đôi tay của Bắc Vũ Đường đành phải ra trận, đôi tay nhỏ non mềm vuốt ngực y, sau đó một đường đi xuống, không nhẹ không nặng xoa bóp thân thể y, khiến y ngày càng cứng lại.
Ánh mắt Phượng Xích ngày càng u ám, thân thể như có ngọn lửa thiêu đốt, mà đôi tay nhìn như vô hại kia vẫn đang không ngừng thổi lửa tiếp.
Y nhắm hai mắt cảm nhận đôi tay nhỏ kia lướt qua, dần dần tiến về phía bé Phượng Xích của mình.
Cảm giác đôi tay nhỏ sắp chạm đến cấm địa, cái đôi tay đang đốt lửa đó lại rời đi.
Phượng Xích không hiểu sao cảm thấy mất mát.
Phượng Xích là ai? Y là quân chủ Phượng Quốc, nói một không hai, chưa từng uỷ khuất chính bản thân mình.
Nếu y đã muốn, vậy sẽ không buông tha.
Đột nhiên, y bắt lấy tay Bắc Vũ Đường, sau đó, dưới ánh mắt nghi hoặc của nàng, áp đôi tay nàng lên bé Phượng Xích.
Bắc Vũ Đường cứng còng tại chỗ.
F*ck!!!
Bắc Vũ Đường chấn kinh, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.
Nàng cảm nhận được rõ ràng bé Phượng Xích đang bừng bừng sức sống dưới tay, đang giật rồi lại giật.
Tuy nàng đã trải qua lễ rửa tội của hơn mười thế giới vị diện, tuy không đến mức gặp phải chuyện xấu hổ và đáng giận này, nhưng trắng trợn bắt nàng nắm cái thứ kia, quả thật...!Quả thật là....!
Lần đầu tiên trong đời!!!
Sắc mặt Bắc Vũ Đường tối sầm, muốn thu tay lại, nhưng nàng vừa lùi một nửa đã bị y bá đạo ấn về, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói hơi khàn khàn, “Đừng nhúc nhích.”
“Nếu ngươi còn nhúc nhích, ta lập tức làm ngươi.”
Bắc Vũ Đường chưa bao giờ nghi ngờ lời y nói, lập tức ngoan ngoãn không động đậy.
Nếu y dùng sức mạnh, với giá trị vũ lực không đáng nhìn của nàng hiện tại, chỉ có thể mặc y xâu xé, nên người thông minh cần biết cân nhắc lợi và hại.
Hy sinh một chút, đổi lấy bình an.
Bắc Vũ Đường âm thầm tự nhủ, chỉ là một miếng thịt, không có gì đâu.
Y trực tiếp nắm đôi tay nàng, sau đó khống chế tay nàng, bắt đầu...!
Mười lăm phút sau, Bắc Vũ Đường cảm nhận được bé Phượng Xích dưới tay dị thường, bên tai là tiếng y thấp thấp kêu rên, bé Phượng Xích phóng xuất.
Bắc Vũ Đường thật sự nhịn đến mức gân xanh nổi hết lên, nếu không phải thuốc nàng mang theo đều bị nước ao làm ướt, không đến mức nàng lại chật vật thế này.
Đáng chết, nếu nàng có không gian trữ vật thì sao lại rơi vào tình trạng này!
Bắc Vũ Đường cho rằng như vậy là xong rồi, nhưng nàng lại nghĩ quá đơn giản.
Bé Phượng Xích vừa mới nghỉ ngơi, đảo mắt đã phấn chấn tinh thần, tinh lực tràn đầy miễn bàn dưới tay nàng.
Má nó, còn nữa à!
Lần này không đơn giản như lần trước.
Phượng Xích vừa phóng thích một lần, cảm giác thân thể không đúng, cứ cảm thấy không đủ, thiếu gì đó.
Y có xúc động muốn hung hăng đè nàng dưới thân.
Phượng Xích trước giờ nghĩ gì làm đó, không hề cố kỵ.
Nếu đã muốn, y sẽ không để bản thân chịu uỷ khuất.
Phượng Xích một tay áp Bắc Vũ Đường xuống, cả người đè trên người nàng, một tay khác thô lỗ cởi quần áo nàng.
Tất cả xảy ra quá nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt.
Bắc Vũ Đường biết y muốn làm gì, vừa kinh vừa giận, đôi mắt tràn ngập tức giận.
Đáng chết! Đàn ông quả nhiên là động vật tự hỏi bằng nửa người dưới!!!
“Minh, có thuốc gì khiến hắn ngất đi không?” Bắc Vũ Đường nếu không đến mức cực kỳ bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không mua sắm đồ của hệ thống.
Giờ phút này, nàng cũng bất chấp nỗi đau với điểm tích luỹ.
[Có.
Có mười loại thuốc khiến người ta hôn mê, mỗi loại có công hiệu khác nhau, giá cả cũng khác nhau.
Chẳng hạn như: Loại kém nhất...]
Minh chết tiệt! Còn dong dài cái gì không biết!
Bắc Vũ Đường còn không nghe xong lời hệ thống nói, khuôn mặt tuấn mỹ của Phượng Xích đã dựa sát mặt nàng, sau đó, đôi môi bá đạo của y hôn lên đôi môi đỏ của nàng.
Bắc Vũ Đường chống đôi tay, muốn đẩy y ra, chỉ là sức lực của nàng không thể cản y.
Hai người gắn bó như môi với răng, mà khi đôi môi họ chạm nhau, thân thể hai người hơi chấn động, ràng buộc ngăn cách giữa hai người, lúc này đã bị phá tan, toàn bộ ký ức tràn vào như thuỷ triều.
[Đinh, độ hảo cảm của Boss phản diện với ký chủ tăng 42 điểm, hiện là 100 điểm.]
Bắc Vũ Đường không nghe được tiếng Minh, giờ khắc này, toàn bộ suy nghĩ của nàng đều bị một người chiếm cứ.
Nàng đã rất lâu rồi không gặp chàng ấy, lâu đến mức nàng nghĩ mình sẽ không còn gặp lại chàng nữa.
Bấy lâu nay, nàng vẫn luôn không dám tưởng tượng, chỉ sợ kết quả là điều nàng không muốn biết.
Nàng vẫn luôn cẩn thận chôn giấu nỗi nhớ sâu trong lòng, không dám động đến.
Mãi đến hôm nay, một lần nữa gặp chàng, nhớ nhung như thuỷ triều quấn lấy nàng.
Phượng Xích rốt cuộc cũng hiểu, y mất cái gì.
Y ôm chặt nàng vào lòng, đôi môi bá đạo mà nóng bỏng hôn nàng.
Bắc Vũ Đường cảm nhận được sự kích động, bức thiết của y.
Y hôn đến bá đạo lại chuyên chú.
Bắc Vũ Đường cũng hồi đáp y một nụ hôn nóng bóng nhất, gắn bó nhất, tình yêu nồng đậm.
Minh nhìn đôi nam nữ củi khô bốc lửa kia, yên lặng ngậm miệng lại, tắt cửa sổ nhìn trộm đi.
Độ ấm trong bồn tắm liên tiếp tăng cao, không bao lâu sau, từng tiếng nam nữ thở dốc vang lên trong điện lớn, cùng với tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Lần tắm này thật sự rất lâu, rất rất lâu, lâu đến mức mãi hôm sau các cung nhân mới thấy Vương thượng đi từ trong điện ra.
Lúc y ra, trong ngực còn ôm một người.
Các cung nhân thấy y ra, đều vội quỳ xuống hành lễ, “Ngô vương vạn tuế.”
“Suỵt! Nhỏ giọng thôi.” Phượng Xích thấp giọng quát, không khỏi nhìn về phía người trong lòng, thấy nàng không bị đánh thức thì thở dài nhẹ nhõm.
Các cung nhân thấy Vương thượng cẩn thận như vậy, cùng với biểu cảm ôn nhu kia, cảm giác sợ hãi vô cùng.
Họ nhìn theo Vương thượng rời đi như nhìn thấy quỷ.
Mãi đến khi Phượng Xích đi rồi, họ mới tỉnh táo lại.
“Vừa nãy ta có nhìn lầm không? Người kia thật sự là Vương thượng à?” Một cung nữ ngơ ngác hỏi.
“Ngươi không nhìn lầm đâu, ta cũng thấy vậy.”