Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư
- --------------------------------
Đời này của bà, cũng đừng hy vọng được ẵm cháu của mình.
Vì sao trước đây bà còn muốn lén cười nhạo cái người họ Cố kia, tốt xấu gì người ta cũng có cháu, quản nó là con ai làm gì?
Không giống bà, ngay cả một nguyện vọng ôm cháu nho nhỏ như vậy, sau cùng vẫn là hy vọng xa vời!
Đường Cẩn Niên sợ Thịnh Tình thật sự ly hôn với anh ta, vừa vào phòng ngủ đã giấu hết tất cả hộ chiếu và hộ khẩu của Thịnh Tình, Thịnh Tình có chút dở khóc dở cười, cô ta chỉ là lấy lùi làm tiến thôi mà, cũng không phải thực sự muốn ly hôn đâu!
Nhưng mà nhìn người đàn ông này vì cô ta mà chống lại mẹ, Thịnh Tình cảm thấy lúc đó câu dẫn Đường Cẩn Niên, là lựa chọn chính xác nhất của cô ta!
Thịnh Tình vui vẻ, cả một đêm phục vụ Đường Cẩn Niên như thần tiên, sau khi xong chuyện, Đường Cẩn Niên hài lòng ôm Thịnh Tình ngủ, càng cảm thấy quyết định giải trừ hôn ước với Cố Linh Tê là một quyết định sáng suốt, nếu không sao anh ta có thể có một đêm thoải mái như hôm nay đây!
Mẹ Đường càng không thể bình tĩnh, cha Đường cũng không vui, là một người truyền thống, khẳng định bà vẫn hy vọng có thể ôm cháu nội mình, vì vậy sau khi mẹ Đường than thở ngàn lẻ một lần, trong lòng cha Đường đã có ý tưởng.
"Được rồi, đi ngủ đi, tôi sẽ để bả được ẵm cháu trai."
Cha Đường nói, mẹ Đường tin tưởng không nghi ngờ.
Khu biệt thự lại trở nên yên tĩnh, như ánh trăng vẫn luôn chiếu trên bóng tường vi, từng đóa từng đóa hoa nở rộ, ngáp một cái, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, cha Cố đưa mẹ Cố đến bệnh viện, Linh Tê còn đang ngủ, kỳ thực cũng đã rất lâu rồi cô không ngủ sâu như vậy.
Lúc còn làm ngôi sao, thiếu nhất chính là giấc ngủ, khi đó dòng thông báo của cô đầy ắp, công ty quản lý và cha mẹ nuôi xem cô như máy móc, hoạt động suốt 24 tiếng đồng hồ, lúc đó Linh Tê hy vọng nhất chính là ra nước ngoài tham gia tuần lễ thời trang, chỉ có bay đường dài, chỉ có tham gia tuần lễ thời trang cô mới có thể ngủ đủ giấc, ăn đủ no...!
"Linh Tê, ngoan, dậy ăn bữa sáng rồi ngủ tiếp."
Đồ mẹ Cố mang tới, cái nào cũng như nhau đặt ở trước mặt Linh Tê.
"Những thứ này đều là món con thích."
Hốc mắt Linh Tê cay cay, cô chưa từng được hưởng thụ qua loại đãi ngộ này, thỉnh thoảng về nhà cha mẹ nuôi, cha nuôi chỉ biết tiếp tục đánh bài, mẹ nuôi cũng chỉ biết mời bạn bè tới nhà vui chơi giải trí, khoa khoang mình có một đứa con gái là ngôi sao lớn, những người đó xem xét cô như động vật trong vườn thú.
"Mẹ vẫn còn nhớ con thich ăn gì à?"
Linh Tê nhớ lại ký ức Cố Linh Tê, quả thực là Cố Linh Tê thích ăn rau, không khỏi cầm đũa gắp từng miếng từng miếng ăn.
Vừa ăn vừa rơi lệ, trong mắt cô hiện lên chua xót.
"Linh Tê, sao con lại khóc? Là ăn không ngon sao?" Mẹ Cố vội vàng hỏi, "Hay là không hợp khẩu vị?"
"Không phải, đã lâu lắm rồi con mới được ăn món mẹ nấu."
Đối với bản thân Cố Linh Tê mà nói, là rất rất lâu rồi không được ăn món mẹ nấu, chỉ có sau khi chết Cố Linh Tê mới biết được, cho dù cha mẹ có nhiều điều không phải, nhưng đối với cô ấy mà nói, bọn họ vĩnh viễn là người thân cận nhất.
Mẹ Cố vừa nghe Linh Tê nói như vậy, tim bà cũng quặn đau, nức nở nói, "Sau này mẹ sẽ thường xuyên làm cho con ăn."
Cố Linh Tê gật đầu.
Lúc mẹ Cố đi rửa chén, bà gọi một cú điện thoại cho cha Cố, "Chồng à, có phải trước đây tôi làm không tốt? Làm đau lòng con bé?"
Cha Cố trầm mặc không nói gì, "Sau này đối tốt với Linh Tê một chút."
Mẹ