Edit by Lăng Siêu Trầm Ngư
- --------------------------------
Cha Cố thận trọng quan sát Cố Linh Tê, thấy cô không chống đối như lúc đầu, cả người không khỏi thở phào nhẹ nhõm!
"Cha, mẹ, cũng đã trễ thế này rồi, hai người về đi."
Bầu trời ngoài cửa sổ đã ngả sang màu tối, Cố Linh Tê cảm thấy bọn họ còn ở đây, trong lòng cô sẽ không thoải mái, không bằng làm một cô con gái khéo léo, để bọn họ về sớm nghỉ ngơi.
"Vậy được, chúng ta đi đây, sáng mai sẽ mang bữa sáng cho con."
Linh Tê gật đầu, "Được."
Mẹ Cố và cha Cố tay trong tay đi ra từ phòng bệnh, mẹ Cố là vợ cha Cố, ông còn có thể chịu được một người phụ nữ hiền lành có chút ngu xuẩn như vậy, Cố Linh Tê còn có thể nói gì nữa đây?
Cha Cố lúc đến vội vàng, vì vậy đã trực tiếp dừng xe ở bãi đỗ xe ở tầng một.
Vừa đến bãi đỗ xe, mẹ Cố đã nhìn thấy Đường Cẩn Niên và Thịnh Tình giận dỗi nhau, theo bản năng đi về phía Đường Cẩn Niên.
Cha Cố đành phải kéo lại, "Bà muốn làm gì?"
Mẹ Cố sốt ruột nhìn sang chỗ hai người kia, hình như Đường Cẩn Niên có chút tức giận, Thịnh Tình có ý tốt khuyên bảo.
"Thịnh Tình, vì sao lần nào em cũng phải chịu đựng như thế, không thể mang thai cũng không phải do em muốn, hơn nữa bây giờ cũng có rất nhiều gia đình không có con, chúng ta cũng theo trào lưu một chút không được sao? Vừa lúc nãy bà già kia nói em, sao em không phản bác, nói thẳng với bà ta là đừng quan tâm đến em không được sao?"
Đường Cẩn Niên vẫn rất vui mừng, có thể cưới người vợ tốt như Thịnh Tình.
Trên cái thế giới này, vốn dĩ không hề có chuyện mười phân vẹn mười, Thịnh Tình trời sinh không thể mang thai, anh ta cũng không thể vì chuyện này mà ly hôn được?
Đây chính là đạo lý thường tình, anh ta cũng không phải tồn tại để thay nhà họ Đường nối dõi tông đường!!
"Cẩn Niên, anh đừng nói như vậy, bác gái cũng là có ý tốt quan tâm em..."
Đường Cẩn Niên càng nghĩ càng giận, "Ý tốt cái rắm, bà ta rảnh rỗi như vậy sao không đi quản con gái mình đi, quản em làm đi?"
Giọng Đường Cẩn Niên không nhỏ, đương nhiên hai người già nhà họ Cố cũng nghe được, nhất là mẹ Cố, bà chưa bao giờ biết, Đường Cẩn Niên bà thương yêu như con trai ruột lại ở sau lưng nói bà như vậy...!
Hai mắt bà đỏ hoe, ấm ức tột cùng.
Bất chấp cha Cố khuyên can, bà đi tới, "Đường Cẩn Niên, Thịnh Tình..."
Thịnh Tình kinh ngạc nhìn mẹ Cố, Đường Cẩn Niên không chút xấu hổ nào, trực tiếp mở miệng, "Dì Cố, sau này mời dì đừng xen vào việc của người khác nữa được chứ? Tôi và Thịnh Tình có con hay không không liên quan sợi lông gì tới dì, nếu dì rảnh rỗi như vậy thì đi chăm sóc con gái dì đi..."
Đường Cẩn Niên nói rất thẳng thắn, sắc mặt cha Cố cũng rất khó coi.
Đường Cẩn Niên đại khái cũng biết cha Cố tức giận, dứt khoát kéo Thịnh Tình lên xe, nghênh ngang lái xe rời đi.
Mẹ Cố thấy hai người đi rồi mới khóc thành tiếng, "Rõ ràng là tôi muốn tốt cho chúng nó, sao Cẩn Niên có thể nói tôi như vậy?"
"Cẩn Niên nói cũng không sai, tôi thấy bà đúng là quá rảnh rỗi..." Cha Cố muốn chỉ trích nhưng lại không biết nên nói như thế nào, ông đón nhận thanh xuân của mẹ Cố, luôn luôn phải chấp nhận ngây thơ tùy hứng của bà, "Sau này đừng xem coi người khác như bảo bối nữa, yêu thương con của mình nhiều hơn đi..."
Mẹ Cố gật đầu.
Cha Cố cũng biết mẹ Cố không thể nào thật sự nghe lọt tai, nước chảy đá mòn, cứ từ từ đến đi!
Biệt thự nhà họ Cố và nhà họ Đường ở cùng một tiểu khu, lúc trước mở rộng khu vực chỉ mua đất từ tay thương nhân, nhà là tự mình sửa, để thể hiện sự thân mật giữa hai