Cửa thư phòng hé mở, Thánh Âm và Quân Miêu từ ngoài cửa ló đầu nhìn vào trong. Một lớn một nhỏ, dáng đứng cùng biểu cảm trên mặt giống nhau tựa như đúc một khuôn mà ra. Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên ghế đưa ngón tay tắt màn hình điện tử năm chiều đi. Chiếc ghế ông ta ngồi bèn chuyển động sang vị trí bàn khách. Hai tay ưu nhã đặt lên vùng bụng, chân dài vắt chéo. Nâng nhẹ mắt kính lên, người đàn ông đấy không hài lòng hướng ánh mắt đến hai kẻ vẫn đang đứng tò te ngoài cửa kia: "Âm Tử, ta đã dặn con là nhớ gõ cửa thư phòng rồi cơ mà!"
Thánh Âm nhún vai, lựa chọn không trả lời câu hỏi này của ba mình. Ông ta đột ngột gọi cô về thế, nếu không phải nhờ ân đức Quân Miêu giúp ông ngoại nó lừa tình cô, cô còn lâu mới thèm quay lại Atlantic. Đạp giày cao gót đi vào phòng, tùy tiện ngồi lên ghế, con cá nghiêm túc mở miệng: "Thưa ba, ba có gì muốn nói với con ạ?"
Thiếu gì thiết bị liên lạc, cứ nhất thiết phải gặp mặt là thế nào?
Hoàng Lương cũng không buồn tỏ ra tức giận với thái độ của con gái minh, ông khẽ phất tay. Giữa không gian hiện ra một con chip ảo. Đem nó ném vào tay Thánh Âm, ông bảo: "Một tuần nữa ở Viện nghiên cứu Quốc gia tổ chức lễ ra mắt về một số sản phẩm nghiên cứu cho nguồn năng lượng mới của mặt trời nhân tạo. Hôm đó ba có chút việc bận với mẹ con. Con thay ta tới đó tham dự đi, với danh nghĩa của Hoàng tộc. Sau đó gửi lại những dữ liệu cần thiết về đây."
"Thế thôi ạ?"
"Chỉ thế thôi? Đương nhiên chưa hết, ta nghe đồn...Viện nghiên cứu..." Hoàng Lương trầm ngâm, sau đó không nói gì nữa, hạ lệnh đuổi người.
Thánh Âm:"..." Gì vậy má?
Cảm thấy hơi buồn bực, cô chào ba mình một câu sau đó tức tốc sử dụng máy dịch chuyển trong phòng để đi lên mặt biển. Quân Miêu cúi đầu nhỏ cáo từ ông ngoại, sau đấy nhóc ta cũng nối tiếp bước chân mẹ mình đi ra ngoài.
Trong không gian thư phòng cao cấp, tiếng thở dài thườn thượt của Hoàng Lương như có như không.
Hời...cầm lên khung ảnh nhỏ chụp các thành viên gia đình, đôi mắt của ông bèn híp lại. Kĩ thuật chụp ảnh in ảnh ngày nay là nghệ thuật cổ xưa, song Hoàng Lương vẫn rất ưa thích sự cổ điển cũ kĩ đấy, luôn luôn giữ một bức ảnh gia đình trên bàn.
Nghĩ về cái Viện nghiên cứu kia, đầu óc ông liền có chút phiền muộn...
Tương lai của nhân loại...Liệu sẽ đi về đâu đây?
___________________________________
Viện nghiên cứu Quốc gia không chỉ đơn thuần là một khu Viện nghiên cứu bình thường. Riêng mình nó đã đóng cọc sẵn ở trên một hành tinh nhỏ trong Tinh Tế rồi. Mà cái hành tinh nhỏ này, đều tụ tập hàng vạn thiên tài từ khắp Hệ Ngân hà đổ về. Không phân biệt nam nữ, hay giàu nghèo, chỉ cần bạn là người và có một bộ óc siêu phàm, tức khắc sẽ được gia nhập Viện nghiên cứu làm việc.
Bữa nay hành tinh nhỏ tĩnh lặng này bỗng tràn ngập hơi người náo nhiệt lạ kì. Hàng đống kiểu người tấp nập bay qua bay lại. Ở thế giới Tinh Tế, con người thuần chủng còn rất ít. Xoay theo dòng luân chuyển của thời gian, nhân loại đã thay đổi rất nhiều. Có nửa người, nửa máy, có bán thú, cũng có kẻ phẫu thuật thẩm mĩ các kiểu. Nhân loại tự nhiên không còn là con số phổ biến nữa.
Thánh Âm chính