"Đường tiến sĩ..." Bất chợt từ xa, một gã đàn ông cao lớn bước chân lại gần. Gã trông rất điển trai, vẻ đẹp của gã là một vẻ đẹp dã tính pha lẫn với chút gì đó rất thành thục mê người. Thân hình cơ bắp mặc bộ quân phục đơn điệu bụi bặm, vẻ ngoài gã ta thoạt nhìn có chút xuề xòa. Biểu cảm trên mặt tràn ngập khí thế quân nhân: "Mừng anh trở về."
Đường Ám không thèm nhìn đến gã, tầm mắt đen đặc lướt qua bao người trước mặt, tìm tòi hình bóng ai đó: "Tiểu Tuyết có đây không?"
Gã đàn ông đẹp trai dã tính mồ hôi đầy người đây chính là Thượng tá. Nghe vị tiến sĩ trước mặt hỏi bạn gái mình đâu với giọng điệu quan tâm mơ hồ, đáy mắt gã lướt qua tia khó chịu. Nhưng người con gái sau lưng gã lại rất nhanh nhảu nhảy phắt ra ngoài, cô ấy tươi cười vui vẻ: "Anh Đường, anh về rồi."
Tức khắc, giọng của Đường Ám nhuốm chút nhu hoà: "Ừ."
Ôi ôi, bọn họ đứng hàn huyên chuyện trên trời dưới bể gì con cá đâu có biết. Giờ đây cô sợ đến hồn bay phách lạc mất tiêu rồi còn đâu. Kêu trời đất, trời đất không thấu, gọi tên hệ thống chủ, hệ thống chủ không hay.
Thật nghiệt ngã làm sao! Một đời cá tươi đẹp của Thánh Âm rồi cuối cùng vẫn bị thịt thảm hại ư?
Hệ thống chủ: [... ] Nó vẫn một mực im lặng không mở miệng, song nội tâm lại mọc ra đầy dấu hỏi. Con cá ngu xuẩn kia, bộ cô ta có bị "điêng" không vậy giời?
Quân Miêu, cậu mau tới đón mẹ cậu đi. Cô ta lải nhải lắm ghê, hại tôi đau não thiệt sự.
Trong khi đang mải đứng sau lưng Đường Ám dùng khăn tay chấm chấm khoé mắt đầy u sầu, trước mặt Cá Âm liền xuất hiện giọng nói non nớt quen thuộc. Quân Miêu đứng trước mặt cô, nghe được lời than vãn bất lực của hệ thống chủ, nhìn mẹ mình với hành động có chút ngớ ngẩn. Nhóc tròn mắt: "Mẹ làm sao thế ạ?"
Gì đấy, xa nhau chưa đến hai tháng, bệnh tâm lý của mẹ nhóc hình như trở nặng hơn rồi thì phải.
"Ôi trời ơi con yêu!" Cá Âm tự nghĩ rằng, liệu có phải do cô sợ sắp đi đời nhà ma rồi nên bây giờ mới sinh ra ảo giác nhìn lầm chăng? Ảo giác cũng được, không sao cả, miễn là cô thấy hạnh phúc. Thánh Âm ngồi xổm xuống đối mặt cục cưng, kéo nhóc ôm vào lòng, thoáng cái nước mắt đã chảy đầy gương mặt nhỏ. Lông mi thấm đẫm giọt lệ khẽ run: "Mẹ sắp chết rồi. Mẹ hứa mẹ sẽ không quên con đâu..."
Quân Miêu không kịp phản ứng, bị mẹ cá siết chặt trong vòng tay người, bị động chịu đựng những cú vỗ lưng như vũ bão của mẹ. Nhóc nghiến răng nghiến lợi, gọi tên hệ thống chủ và chất vấn nó: "Cậu đã làm gì mẹ tôi thế này? Mẹ tôi bị thiểu năng nhập rồi!"
[ Hả? ] Hệ thống chủ xẵng giọng: [ Tôi không làm gì bất chính cả. ]
"Mẹ!" Quân Miêu đẩy nhẹ Thánh Âm, hay tay nhỏ cầm khăn vải lau bớt nước mắt cho mẹ, nhóc dịu giọng nói. Đôi mắt tròn xoe như hai hột nhãn: "Con ở đây mà. Mẹ làm sao