Thánh Âm đứng thẳng người trở lại, ngẩn ngơ hồi lâu. Con mắt đẹp nhìn chòng chọc cậu nhóc mập mập tròn tròn đứng cạnh mình. Bỗng nhiên cô bật cười thành tiếng, trợn mắt nhìn con yêu: "Con đang lảm nhảm gì vậy? Du hành thời gian ư? Không thể nào?"
Nếu điều đây là thật, sao con mẻ hệ thống chủ không chịu nói gì với cô.
[ Túc chủ có hỏi tôi đâu? ] Tới lúc này, hệ thống chủ mới giở ra cái giọng điệu trơ tráo cất lời. Nó ra vẻ đúng đắn cực kì, như thể Cá Âm mới là kẻ tội lỗi trách nhầm nó vậy.
Thật muốn tát chết nó mà!
Thánh Âm nuốt cơn giận vào bụng, tự nhủ với bản thân rằng là không nên bộc phát hoả khí, hệ thống chủ chính là cộng sự tương lai của cô, vẫn không đắc tội nó thì hơn. Chuyển hướng sự chú ý của mình trở lại cuộc trò chuyện với con yêu, tiểu yêu tinh bèn nhăn mày, xoa xoa cằm, lầm bầm tự hỏi: "Nếu thực sự đúng như lời con nói, thì sao chúng ta lại xuyên về quá khứ được chứ?"
"Có thể là do cỗ máy thời gian?"
"Cỗ máy thời gian không vận hành." Thánh Âm nghiêm giọng bác bỏ ý nghĩ này của Mập Địch: "Nó đã hoàn tất 100% đâu."
Quân Miêu thoắt cái từ một đứa nhóc con ngắn ngắn tròn tròn hoá thành tiểu mỹ nam sở hữu học thức thâm sâu, uyên bác: "Trước đây con từng đọc qua một số tư liệu giả thuyết về sự mất tích bí ẩn, chuyến du hành xuyên việt hay một những điều bí ẩn của Vũ trụ. Nên con nghĩ do vụ nổ trong khoang bảo mật..."
"Xé rách lỗ hổng thời không và cuốn chúng ta vào đó?" Thánh Âm khoanh hai tay, cắt lời nhóc.
Quân Miêu hân hoan gật đầu: "Đây chỉ là suy đoán của con."
[ Con cô đoán đúng đấy. ] Chậc chậc, có Quân Miêu ở đây, hệ thống chủ nó cũng lười động não đi nhiều.
Được hệ thống chủ công nhận đúng sai tới hai lần lận, Thánh Âm không còn lý do gì để nghi ngờ Quân Miêu được nữa. Nhưng cô vẫn không sao chấp nhận nổi một điều là mình đang ở một thời không ất ơ củ chuối rách nát nào đấy chứ không phải Tinh Tế siêu cấp hiện đại.
Nhiệm vụ...Ôi thôi bỏ đi! Thoát khỏi nơi này đã thì tính tiếp.
Ngoảnh đầu hướng ánh mắt ra xa, thấy được bóng dáng khoác áo bờ lu trắng tinh của Đường Ám nổi bật giữa đám người, Thánh Âm liền cảm thấy lạnh gáy kinh khủng. Cô ấy kinh sợ, khẽ hỏi Quân Miêu: "Mập Địch, những người này đều là nhân loại cổ à?"
"Đúng vậy. Bọn họ đều là con người thuần chủng." Nhìn vẻ mặt hoa dung thất sắc của mẹ cá, trái tim bé bỏng của Quân Miêu không khỏi căng thẳng: "Sao thế ạ?"
Thánh Âm không có trả lời nhóc vội, cô cứ như bị thôi miên mà dán mắt vào bóng dáng của Đường Ám từ phía xa...
Là cô bị ảo giác hay anh ta chính là quái vật ăn thịt đồng loại thật?
Bỗng dưng,