Đường Ám gặm đủ hai quả bánh bao rồi, anh mới hài lòng há miệng buông ra. Thánh Âm hiện giờ đau đến mức động cũng không muốn động luôn, cô chỉ đành để mặc cho tên đàn ông đốn mạt này ôm mình. Lả người thống khổ trong lòng anh.
Vốn là chỉ định nếm qua thử vị máu thơm cho đỡ thòm thèm, nhưng khi tầm mắt lướt đến đống máu tươi đỏ rực tựa như bãi hoa hồng nở rọ trên làn da trắng nõn của đồ ăn...Đường Ám lại thèm rồi...
Anh muốn nuốt cô ấy vào bụng...
"Đau quá đấy." Thánh Âm trợn trừng hai mắt, nhìn Đường biến thái như thể nhìn thấy kẻ thù duy nhất trong đời mình vậy. Đau chết cô! Cha nội khốn đốn này! Nếu cô có siêu năng lực mạnh như anh, cô đã sớm xé banh xác ảnh ra và ném cho chó ăn rồi!
"Nào..." Đường Ám không vui khi cô nhìn mình với con mắt hung dữ đến vậy, anh vươn cái lưỡi dính máu người ra, liếm ướt hai làn mi cô. Môi mỏng nhếch nhẹ, phun ra câu chữ cảnh cáo: "Tôi ăn luôn đôi mắt đẹp này của cô giờ!"
"..." Con cá rùng mình. Hic hic hic, đại ca! Em không dám nữa.
Đưa tay vuốt ve chỗ máu thịt bị xé rách một mảng, nhìn những ngón tay dính máu tươi, người đàn ông khẽ nheo mắt, nhét vào miệng và hưởng thụ. Híp mắt sung sướng vì độ ngon của nó, Đường biến thái nhận ra một điều mới mẻ, hoá ra dư vị của thịt người bạch tạng lại tuyệt vời hơn rất nhiều so với thịt người bình thường. Nhưng...
Anh khiến cô dơ...
Tuy hình ảnh hoa máu nở rộ trên người Thánh Âm rất đẹp, rất lung linh rực rỡ...Nhưng sắc mặt cô ấy lại chẳng đẹp tí nào, tái nhợt và không còn huyết sắc. Đường Ám liếm liếm máu thêm một lúc nữa, sau đó anh ta rầu rĩ thở dài một hơi...
Không hiểu sao khi nhìn thấy biểu cảm u oán trên gương mặt xinh đẹp của đồ ăn, Đường biến thái liền không còn hứng thú ăn nữa. Trước đây anh chưa bao giờ ăn qua thịt người đang sống, toàn bộ đều xiên chết trước rồi mới bắt đầu xé xác ăn. Cá Âm là người đầu tiên vẫn còn sống mà anh ăn, nên anh tự nghĩ. Nếu cô thấy anh ăn mình, đáng ra cô vẻ mặt cô phải vui mừng mới đúng nhỉ?
Đừng nhìn anh với mặt đấy!
Máu trong miệng thực sự mất đi vị ngon rồi!
"Đau lắm sao? Lần sau sẽ không để cô đau nữa." Đưa lưỡi liếm bờ môi dính máu tươi, người đàn ông khẽ khàng thủ thỉ. Anh ta thản nhiên bế cô lên và chỉnh lại tư thế ngồi cho cô. Không biết Đường biến thái lấy đâu ra cái hộp cứu thương, nhanh nhẹn sát trùng và băng bó vết thương nơi ngực cô. Con cá để mặc anh ta chơi đùa thân thể mình, giờ cô đau lắm, nếu còn sức cô sợ cô không nhịn được mà nhảy lên đánh anh. Nỗi lòng bất lực của con mồi, cô hiểu rồi.
Hờ hững nhìn tên yêu quái đang tỉ mỉ lau lau, băng bó vết thương cho mình, Thánh Âm không khỏi cười lạnh trong lòng...
Quả là vừa đấm vừa xoa mà! Anh ta có mục đích gì tốt mới là gặp quỷ ấy.
Ngay vào khoảnh khắc này, tiểu yêu tinh thề. Giải cứu nhân loại cái quần què gì chứ, kẻ sát nhân đằng nào cũng ngủm củ tỏi rồi. Để giữ lại cái mạng nhỏ của mình, cô nhất định phải tìm đường xử chết cái gã yêu quái này. Anh ta cũng không phải Tôn Ngộ Không có bảy mươi hai phép thần thông, có gì mà không xử được?
Không, Tôn Ngộ Không còn có điểm yếu, huống chi đây chỉ là một tên (*)phàm quái tầm thường
(*) Nghĩa gốc "phàm nhân" ( người bình thường), ở đây trẫm ghi "phàm quái".
Khi đã hiểu được những người xung quanh mình nói gì, mọi thứ không còn là vấn đề khó nữa.
"Đang nghĩ gì thế?" Thắt dải băng hình nơ bướm giữa hai