"Anh ăn thịt tôi đi! Giết chết tôi đi." Thánh Âm tức đến mức đỏ cả hai mắt, cô kéo đầu Đường Ám, ép anh vùi đầu vào hõm cổ mình. Để môi anh dán lên động mạch: "Cắn tôi đi! Sau đó anh muốn làm gì cũng được. Xin anh đấy Đường Ám à!"
Chết vinh còn hơn sống nhục.
"Nào, tôi không ăn." Đường Ám thầm thì phun lời từ chối vào tai cô, liếm liếm làn da mịn màng trên cổ người phụ nữ. Động tác bàn tay anh ta vẫn không hề ngừng lại, cứ thế cứ thế thật hư hỏng mà đi len lỏi vào khe quần lót đùa nghịch...
Mặt Thánh Âm ửng hồng kì lạ, theo bản năng co hai chân lại, nhưng Đường Ám đã sớm khống chế từng bộ phận trên cơ thể cô trong lòng bàn tay, nào cho cô cơ hội làm điều đó. Tách hai đùi cô ra, đưa ngón tay cắm cắm vào "con hàu" mập mập nhiều nước đó một lúc, anh ta mới chịu thỏa mãn thu tay về...
Mềm mềm, nóng nóng...Ừm...ẩm ướt nữa...
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu khiến cho Cá Âm nhăn mặt bức xúc. Nhưng điều khiến cô vui hơn hết là tên người ngoài hành tinh biến thái này cuối cùng cũng buông tay ra rồi. Có điều cô chẳng dám nhìn thẳng mặt anh, cũng không có gan nhảy dựng lên giáng vô mặt anh một cái tát. Con cá chỉ có thể rầu rĩ cúi gằm gương mặt nhỏ, hoá thân thành một chú đà điểu rụt đầu.
Đường Ám không có hứng thú trêu ghẹo cô, sự chú ý của anh đã rơi vào chỗ khác. Thật may cho Cá Âm làm sao! Nếu lúc này cô ngẩng đầu lên, đảm bảo cô sẽ xỉu cái oạch cho mà coi.
Ngắm nhìn ngón tay bóng loáng phủ một lớp dịch nhớp nháp toả ra hương thơm mê hoặc, Đường biến thái vô thức đem ngón tay nhét vào miệng liếm...Ẩn sau làn tóc dài che đi nửa mặt trên, đôi mắt phượng của anh trở nên tối đi rất nhiều...
Mằn mặn, ngòn ngọt và rất kích thích mọi giác quan của anh. Bờ mông mềm mềm của cô khẽ cọ qua đáy quần Đường biến thái, không dưng đánh thức con quái thú đang ngủ say ẩn dưới đấy. Khoái cảm vô hình kì dị đánh đến khiến anh nặng nhọc khó thở một hơi.
"Aishh..." Cáu kỉnh vỗ mạnh cái lên trái mông tròn của cô, anh buông lời doạ nạt: "Không cọ cọ linh tinh nữa, để tôi mặc quần cho cô."
Hả hả? Ok ok.
Thánh Âm thực sự muốn vung một chưởng tát vỡ mặt tên này.
Nhưng điều không đúng lắm còn diễn tiếp cơ. Sau khi "nhẹ nhàng dịu dàng" mặc quần vào cho cô, tên người ngoài hành tinh biến thái này liền lao ra cửa đi rồi.
Đi thật rồi...
Đến thật nhanh và đi cũng thật nhanh...
Ngẩn người ngồi dậy trên ghế, mắt đẹp trợn tròn, biểu cảm của Cá Âm tràn đầy khó hiểu. Trên trán cô dường như